Cả một khách sạn lớn được bao trọn trong vòng hai ngày. Sau những nghi lễ hình thức của đám cưới, đám doanh nhân sa vào tiệc rượu, vui chơi đến bét nhè. Bọn họ bao giờ cũng vậy, bất kể là nơi nào, chỉ cần là xong việc chính đều lao đầu vào những cuộc vui đầy hơi men nồng. Người khác không cần phải vui, bọn họ vui là được. Mãi đến khi bộ dạng người không ra người, xộc xệch, bê bết, khó coi vô cùng mới tàn tiệc. Mỗi một người được sắp xếp một phòng trong khách sạn, yên tâm nghỉ ngơi qua đêm.
Phong Ngôn Hành về phòng tân hôn, nhìn chiếc giường trải đầy những cánh hoa hồng, khóe miệng vô thức nhếch lên cười giễu một cái. Anh lạnh lùng nắm lấy một góc chăn, giật phăng một cái thật mạnh ra khỏi giường, cuốn theo hết tất cả những cánh hoa đỏ thắm xuống đất. Khi chiếc giường đã sạch sẽ trở lại, Phong Ngôn Hành mệt mỏi ngả lưng ra.
Lúc này, Tống Thiên Kim kéo lê bộ váy cưới nặng trịch từ bên ngoài bước vào phòng.
“Phong Ngôn Hành, chị Khuynh Dao có quà cưới tặng riêng cho anh đấy. Ngồi dậy xem đi!”
Tống Thiên Kim cầm tập hồ sơ ném lên giường. Phong Ngôn Hành chẳng mảy may quan tâm đến. Hai mắt anh nhắm lại, thái độ chán ghét quay mặt sang một bên, giọng gắt gỏng:
“Tôi không xem!”
“Món quà rất giá trị đấy, không xem thật à?”
“Tôi không cần quà của cô ta. Mang vứt đi, tôi muốn ngủ.”
Phong Ngôn Hành nói lời này, Tống Thiên Kim liền cười khẩy. Làm như chỉ có một mình anh chán ghét, nó cũng chán ghét lắm, chán ghét cái thái độ của anh vô cùng. May mà trời sinh nó có tính kiên nhẫn, có thể nhẫn nhịn, cũng có thể nói dai. Tống Thiên Kim thở hắt ra, mặt vênh lên, đáp lại:
“Muốn ngủ? Ai cho anh ngủ chứ?”
Tống Thiên Kim xồng xộc đi đến bên giường, nhặt lại tập hồ sơ mà Cố Khuynh Dao gửi gắm, dỏng dạt nói to:
“Nếu anh không muốn tự mình xem thì để em nói cho anh biết. Kể từ khoảnh khắc tôi ký tên vào văn bản này, vị trí chủ tịch tập đoàn và toàn bộ cổ phần đứng tên Cố Khuynh Dao tôi đều thuộc về Phong Ngôn Hành, không còn bất kỳ liên quan nào đến Phong Thị. Anh nghe rõ chưa?”
Phong Ngôn Hành ngồi bật dậy, cả người đơ ra. Có lẽ, anh không dám tin rằng trên đời này lại có người tình nguyện dâng hết tất cả tiền tài danh vọng cho anh, tặng một cách cô cùng dễ dàng mà chẳng hề yêu cầu đổi chát.
“Cố Khuynh Dao sao lại làm vậy?”
Phong Ngôn Hành bỗng dưng thấy nặng lòng vì con người tên Cố Khuynh Dao đó. Anh đối xử với cô thô lỗ biết bao nhiêu, mắng nhiếc cô vô số lần. Tuy rằng anh từng nói sẽ giành lại những thứ xứng đáng thuộc về anh, bởi vì đó là lẽ sống còn lại duy nhất. Nhưng anh cho rằng anh sẽ dùng cách của anh để tự anh đạt được. Cớ sao Cố Khuynh Dao lại tặng?
Tống Thiên Kim điềm tĩnh, không nhanh không chậm đặt tập hồ sơ vào tay Phong Ngôn Hành.
“Nếu anh muốn biết chị Khuynh Dao tại sao lại tặng thứ này cho anh, vậy thì anh hãy trả lời tại sao đến giờ anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn có khắc tên chị ấy đi. Anh căn bản đã nhớ lại từ lâu rồi có phải không? Anh biết rõ chị Khuynh Dao là ai có phải không? Hai người buồn cười thật đấy, đau lòng biết bao nhiêu còn phải giả vờ mạnh mẽ. Phong Ngôn Hành, anh diễn tệ đến thế còn tưởng mình là diễn viên, có thể che mắt mọi người sao?”
Lúc Tống Thiên Kim và Phong Ngôn Hành trao nhẫn cho nhau. Tống Thiên Kim đã nhìn thấy trên ngón áp út của anh còn có một chiếc nhẫn khác, chiếc nhẫn ấy được khắc tên Cố Khuynh Dao từng nét, từng nét vô cùng sắc sảo. Kể từ giây phút đó, nó mới hiểu ra rằng nó nên làm gì đó để giải thoát tất cả.
Giải thoát cho chính Tống Thiên Kim, giải thoát cho Phong Ngôn Hành, giải thoát cho Cố Khuynh Dao,...
Phong Ngôn Hành lặng người rất lâu, cứ ngồi thẫn thờ trên giường, mãi cho đến khi Tống Thiên Kim tẩy trang và thay quần áo xong anh vẫn chưa đổi tư thế. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm hai chiếc cùng nằm trên ngón áp út. Anh không lý giải được vì sao cứ mãi đeo chiếc nhẫn có khắc tên Cố Khuynh Dao. Đúng là anh đã nhớ lại rồi, anh biết rõ mối quan hệ của hai người nghiệt ngã, nhưng tận sâu trong thâm tâm chẳng thể nào buông bỏ được.
Bấy giờ, Tống Thiên Kim lên tiếng kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Ngủ đi, hôm nay anh đã rất mệt rồi.” Vừa nói nói nó vừa nằm xuống giường, đắp chăn lại, thoải mái nhắm mắt.
Phong Ngôn Hành liếc nhìn nó, một bên chân mày nhướng lên đầy ngạc nhiên. Hình như có gì đó không đúng lắm.
“Em định ngủ chung giường với tôi thật à?”
Tống Thiên Kim ngay lập tức mở mắt, môi nhếch lên khinh bỉ:
“Anh nghĩ em dễ dãi thế á? Em chỉ có lòng tốt cho anh mượn một nửa chiếc giường của em để ngủ thôi. Là cho mượn đấy, nên bớt nghĩ linh tinh nha!”
Nó đã nói vậy thì Phong Ngôn Hành cũng không suy nghĩ nữa, tắt đèn rồi cũng nghỉ ngơi thôi.
Bầu không khí yên tĩnh cộng với không gian le lói ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp, Phong Ngôn Hành cứ thế từ từ mơ màng đi, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Bỗng, một tiếng “Kéttttt” kéo dài và rõ mồn một đánh thức anh dậy.
Cánh cửa phòng bị ai đó mở ra. Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào trong phòng. Trên sàn nhà hiện lên bóng dáng của một người đàn ông lưng thẳng vai rộng.
Phong Ngôn Hành và Tống Thiên Kim đều đã phát hiện ra nhưng lại đồng thời nhắm mắt tiếp tục ngủ trong giả vờ. Bởi vì họ quyết định kết hôn quá nhanh chóng, có lẽ Tống lão gia cảm thấy chưa đủ tin tưởng cho nên sai người thám thính tình hình đêm tân hôn của họ.
Nhưng thật không ngờ, người đàn ông kia nhìn thấy họ nhắm mắt thì nhanh như chớp xông tới. Nhắm thẳng vào Phong Ngôn Hành mà đâm con dao xuống.
“Chết đi thằng khốn!”
Tiếng nói như tiếng gầm, dường như gom hết tất cả phẫn nộ trong tâm can dồn vào nhát dao chí mạng. Người đàn ông chẳng nương tay chút nào, trực tiếp đâm vào người Phong Ngôn Hành.
Phập…
Lưỡi dao xuyên qua da thịt, cơn đau bất ngờ khiến Phong Ngôn Hành phải vùng dậy trong tức khắc. Tống Thiên Kim đến đây cũng hoảng hồn hoảng vía, thét lên vô cùng chói tai.
“Áaaaaaa…”
Nó vừa la làng vừa nhảy khỏi giường. Người đàn ông kia biết tình hình kinh động, nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.
Phong Ngôn Hành phúc lớn mạng lớn, lớp chăn bông dày và môi trường thiết ánh sáng nên mới thoát được nhát dao chí mạng. Nhát dao đâm lệch sang bên phía sườn trái, lưỡi dao cứa vào vị trí gần eo, vết thương chảy máu nhưng không nghiêm trọng.
Ấy vậy, khi thấy người đàn ông kia có ý định tẩu thoát, Phong Ngôn Hành cũng tức tốc đuổi theo.
“Đứng lại. Đứng lại. Mày là ai hả?”
Anh hùng hổ theo sát hắn đến cuối hành lang, hắn đột nhiên chẳng thèm chạy nữa. Hắn đứng lại, quay mặt lại đối diện với anh, bạo gan đến mức khoan thai tiến gần anh thêm vào bước.
“Hỏi tao là ai? Thật sự không biết tao là ai sao?” Hắn chẳng sợ gì cả, đưa tay cởi bỏ nón và khẩu trang xuống. “Nhìn mặt là sẽ biết ngay thôi!”
Hắn làm lộ ra gương mặt ghê rợn của mình, với một nửa khuôn mặt nhăn nhúm, biến dạng vì sẹo bỏng. Hắn nghiến răng hỏi:
“Nhìn cái sẹo này mày đã biết tao là ai chưa?”
Phong Ngôn Hành run run giọng gọi tên của hắn:
“Sở… Khanh…”
Sở Khanh thấy Phong Ngôn Hành nhận ra mình, hắn cười đến nhăn nhở. Đến khi cười chán rồi thì hắn nói tiếp.
“Phong Ngôn Hành, tao chờ bọn mày lâu rồi.”
Gương mặt gian manh của Sở Khanh đắc ý thấy rõ, có điều nhất thời Phong Ngôn Hành vẫn chưa thể hiểu ra ẩn ý trong lời nói của hắn. Chợt, có giọng nói của phụ nữ vang lên từ phía sau lưng Phong Ngôn Hành.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Rất dễ để có thể nghe ra sự sợ hãi bên trong giọng nói của người phụ nữ ấy. Phong Ngôn Hành quay lại nhìn, đập vào mắt anh là hình ảnh một người đàn ông khác kề dao vào cổ, khống chế Cố Khuynh Dao.
Người đàn ông đó nhìn Phong Ngôn Hành, ra lệnh cho anh:
“Im lặng, đi theo tao. Nếu không tao sẽ giết con nhỏ này!”
Phong Ngôn Hành đương nhiên chẳng có lựa chọn nào ngoài việc nghe lời hắn.
“Được. Tôi đi theo anh, đừng làm hại cô ấy. Sở Khanh, mày muốn gì, chúng ta đều có thể thương lượng.”
“Thứ tao muốn không thể thương lượng.” Sở Khanh trả lời anh.
Phong Ngôn Hành theo sự dẫn dắt của người đàn ông cùng phe với Sở Khanh, bước vào trong lối thoát hiểm của khách sạn. Anh lo ngại về sự an toàn của Cố Khuynh Dao mà chẳng dám phản kháng gì. Không ngờ, ngoan ngoãn vẫn không thể có kết cục tốt. Sau khi cửa lối thoát hiểm đóng lại, Sở Khanh dùng bình chữa cháy đánh một cái mạnh vào đầu khiến Phong Ngôn Hành bất tỉnh.