Một tuần trôi qua, không nghe ngóng được động tĩnh gì từ phía Phong Ngôn Hành, Tống Thiên Kim cũng biệt vô âm tín. Một tấm thiệp bất ngờ được gửi đến Cố Khuynh Dao và Phong Tử Tuyên. Bên trong tấm thiệp là lời mời tham dự cuộc họp cổng đông tập đoàn Phong Thị từ Tống Đạt. Đặc biệt, cuộc họp cổ đông này diễn ra ở một khách sạn cao cấp bên ngoài phạm vi trụ sở Phong Thị.
Không cần nói cũng biết lời mời này bất thường như thế nào. Tuy nhiên, tất cả cổ đông của tập đoàn Phong Thị đều tham gia, Cố Khuynh Dao và Phong Tử Tuyên không thể vắng mặt.
Khách sạn Golden…
Cố Khuynh Dao cầm trên tay một tập hồ sơ, đứng trước cửa lớn của phòng sự kiện. Bàn tay cô đã đặt lên tay nắm cửa nhưng không hiểu sao trong lòng lại bồn chồn khó tả, dường như trực giác đang ngăn cản cô bước vào bên trong.
Trùng hợp là ngay lúc đó lại nhìn thấy Lưu Anh đứng cách cô không xa.
“Chị Lưu Anh, là chị sao?”
Lưu Anh đứng ở cửa phụ, một tay cầm bộ đàm, tay còn lại cầm kịch bản chương trình, đang điều phối nhân sự chuẩn bị bắt đầu sự kiện. Tiếng gọi của Cố Khuynh Dao khiến Lưu Anh quay người lại theo phản xạ tự nhiên, gương mặt ngạc nhiên không được bao lâu đã trở nên gượng gạo. Lưu Anh lắp bắp:
“Khuynh Dao… Em… Em đến rồi hả?”
“Sao chị lại ở đây? Lẽ nào anh Ngôn Hành cũng đến?”
Nhiệm vụ điều phối sự kiện này của Lưu Anh thật là kỳ lạ quá. Cố Khuynh Dao biết rõ, ngoài Phong Ngôn Hành ra Lưu Anh sẽ không làm việc cho ai khác. Cho dù mối quan hệ của Phong Ngôn Hành và Tống lão gia có tốt đến thế nào thì Tống lão gia cũng không thiếu người để giao việc. Huống hồ, Phong Ngôn Hành đã không còn liên quan đến hoạt động của Phong Thị từ lâu. Xem ra, cuộc họp cổ đông hôm nay không đơn giản.
Cố Khuynh Dao không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng vào bên trong phòng họp. Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị một bộ hồ sơ đặc biệt dành cho Phong Ngôn Hành, không ngờ lại có dịp quang minh chính đại công bố trước mặt anh.
Bên trong, tất cả mọi người đều đã yên vị, chỉ còn một chỗ trống duy nhất ở hàng ghế cuối cùng. Cố Khuynh Dạo ngồi xuống, cẩn trọng cúi đầu như một cách chào hỏi với người ngồi bên cạnh. Người ngồi bên cạnh cô chính là Phong Tử Tuyên.
“Tất cả cổ đông đã có mặt đầy đủ. Kính mời ông Tống Đạt, đại cổ đông của tập đoàn Phong Thị lên sân khấu chủ trì sự kiện!”
Sau lời mời từ người dẫn chương trình, từ hàng ghế đầu tiên của khán phòng, Tống Đạt chống gậy, chầm chậm bước lên sân khấu. Rất dễ nhìn ra sức khỏe của Tống lão gia sau cơn bạo bệnh vẫn chưa phục hồi, suy yếu đi rất nhiều.
“Lời đầu tiên, Tống Đạt tôi rất lấy làm cảm ơn sự có mặt của mọi người ngày hôm nay, dù rằng lời mời của tôi quá đỗi đường đột…”
Tống Đạt vừa nói vừa khò khè thở. Thấy vậy, cựu chủ tịch Phong Tấn dáng vẻ nghiêm nghị, thẳng thắn, cảm thông lên tiếng:
“Lão Tống, không cần phải dài dòng đâu. Chúng ta cứ đi thẳng vào việc chính, tiết kiệm sức lực!”
“Đúng vậy, lão Tống. Chúng ta cứ nói thẳng vào chuyện chính đi!”
Tiếp lời của Phong Tấn, tất thảy những cổ đông kỳ cựu của tập đoàn đều đồng tình.
Đến đây, Tống Đạt thở dài ra một tiếng rồi cong môi cười nhẹ. Ánh mắt của ông toát ra sự tiếc nuối nhưng cả như lại như nhẹ hẳn đi, trong cái buồn chứa nhiều cái vui. Đối với người không biết gì như Cố Khuynh Dao mà nói, càng nhìn càng thấy phức tạp, không thể nào nhìn thấy nội tâm của Tống Đạt.
Tiếng nói của Tống Đạt một lần nữa vang lên:
“Tre già măng mọc. Tôi đã dành cả đời cho Phong Thị và bây giờ đã đến lúc nói lời tạm biệt. Tôi già rồi, yếu rồi, không thể đóng góp được gì nữa, đành nhường lại trọng trách cho lớp trẻ. Dưới sự chứng kiến của toàn thể cổ đông, Tống Đạt tôi xin tuyên bố rút lui khỏi hội đồng quản trị. Toàn bộ cổ phần tôi sở hữu sẽ được chuyển nhượng cho con gái tôi - Tống Thiên Kim thông qua quyền thừa kế.”
Làn sóng vỗ tay chớp mắt đã nhân ra khắp phòng. Đây rõ ràng là chuyện vui mà mọi người nên chúc mừng. Truyền thống cha truyền con nối của Phong Thị bao nhiêu năm vẫn được duy trì, mọi người mừng vì Tống Đạt cuối cùng cũng đợi được ngày con gái trưởng thành, nối nghiệp ông, đồng thời cũng mừng cho Phong Thị có thêm một tài năng trẻ, lan tỏa sức sống.
“Lão Tống, vất vả rồi!”
“Lão Tống, cảm ơn ông!”
“Lão Tống, ông đã làm rất tốt!”
“Lão Tống, an yên dưỡng già thôi!”
Những cống hiến của Tống Đạt dành cho Phong Thị, mọi người đều rất trân trọng và biết ơn. Không ít cổ đông kỳ cựu không kìm được cảm xúc mà đứng bật dậy, gọi lớn hai chữ “Lão Tống”. Giữa họ không chỉ là mối quan hệ làm ăn, năm tháng đã gắn kết họ thân thiết như anh em trong một gia đình.
“Được rồi, được rồi. Mọi người bình tĩnh đã, lát nữa chúng ta chúc mừng sau. Tôi vẫn còn chuyện muốn nói!”
“Lão Tống, ông nói nhanh đi. Làm gì mà tỏ ra thần thần bí bí thế?”
“Thật ra bây giờ chúng ta mới đi vào chuyện chính. Hoan nghênh mọi người đến với buổi lễ trọng đại nhất trong đời của con gái tôi!”
“Tách!” một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt. Trong không gian tối tăm có một tia sáng le lói dần dần chuyển mình. Tia sáng ấy lớn hơn, lớn hơn qua từng giây cho đến khi soi sáng cả một vùng ở trung tâm sân khấu.
Tại vùng trung tâm đó, Cố Khuynh Dao nhìn thấy hai con người mặc trang phục cưới rất đẹp. Một người là Tống Thiên Kim, khoác trên mình chiếc váy lấp lánh như sao trời. Người còn lại là Phong Ngôn Hành, khoác trên mình bộ vest đen tuyền đầy mị hoặc.
Cuộc họp cổ đông này thật chất là lễ cưới bí mật của Tống Thiên Kim và Phong Ngôn Hành.
Cổ của Cố Khuynh Dao như có ai bóp nghẹn, đau đớn như bị một con dao cùn cứa vào tim, từng nhát, từng nhát, đục khoét cho đến khi thủng một lỗ.
“Bởi vì Thiên Kim không hiểu biết về kinh doanh cho nên sau này Ngôn Hành sẽ thay con bé xử lý những công việc của Phong Thị. Thiên Kim có Ngôn Hành làm chỗ dựa, cuộc đời này của tôi không còn gì lo lắng nữa.”
Tống Đạt cười rất khoái chí, mặt này rạng rỡ. Ông muốn gã con gái độc nhất cho Phong Ngôn Hành, ông trời đã cho ông toại nguyện. Chỉ là ông chưa bao giờ hiểu, con gái độc nhất của ông không muốn gả đi bằng những lợi ích này.
Tống Thiên Kim thờ thẫn như một con robot nghe theo chỉ dẫn của người dẫn chương trình. Buồn nhưng không được phép buồn, gương mặt nó không có lấy một chút sức sống, cho dù lớp trang điểm có rạng rỡ đến mấy cũng không che mờ được sự bị thương phía sau đôi mắt.
Còn Phong Ngôn Hành, máu của anh sôi sục làm đỏ hồng da thịt. Anh khí thế hừng hực, hiên ngang và dứt khoát. Anh muốn quần lực, anh muốn địa vị, bất chấp cả việc biến thành kiểu người mà anh ghét nhất.
Hai tai của Cố Khuynh Dao ù đi rồi, không thể nghe được những âm thanh reo hò của bật trưởng bối. Cô và Phong Ngôn Hành là anh em, cô đã chấp nhận điều đó rồi, cớ sao thấy anh kết hôn cùng người khác vẫn đau đớn đến thế.
Cô mím chặt môi, tự hỏi chính mình điều ấu trĩ nhất:
“Nếu cô trao cho anh vị trí chủ tịch sớm hơn một chút, có phải anh sẽ không kết hôn với Tống Thiên Kim nữa hay không?”
Cố Khuynh Dao chưa bao giờ muốn nhận lấy bất cứ thứ gì từ nhà họ Phong, chưa bao giờ muốn cướp mất thứ gì của Phong Ngôn Hành. Cô sớm đã chuẩn bị trao quyền thừa kế lại cho anh, chỉ là muốn đợi đến thời điểm thích hợp, không ngờ lại chờ đến khi mọi thứ vô nghĩa.
Nhưng mà… dường như đâu chỉ mình cô khóc không thành lời. Tống Thiên Kim và Phong Tử Tuyên, họ là đôi uyên ương chưa thành đã rã.
Cố Khuynh Dao lệ nóng hoen mi, trộm liếc nhìn Phong Tử Tuyên ngồi ở bên cạnh. Đúng như suy nghĩ của cô, Phong Tử Tuyên chẳng vui vẻ gì.
Cảm xúc của Phong Tử Tuyên không bi lụy. Hắn vừa chua xót chính mình, vừa căm hận định mệnh ngang trái. Hắn không thua Phong Ngôn Hành điểm nào, nhưng vì hắn là con ngoài giá thú, vĩnh viễn không có được cái nhìn yêu mến từ Tống Đạt. Tống Thiên Kim rất thích Phong Tử Tuyên, Phong Tử Tuyên nảy sinh tình cảm với Tống Thiên Kim. Tiếng yêu còn chưa kịp nói đã phải nhìn người mình yêu kết hôn cùng em trai của mình.
Tại sao bốn người bọn họ không thể nào có một kết cục khác? Tại sao kết hôn vẫn phải đi kèm với lợi ích? Tại sao, bốn người bọn họ là con nhưng vẫn lãnh chịu kết cục như bố mẹ?
Bi kịch của Phong Tấn, Hạ Thy, Tuyên Lộ và Cố lão gia liệu có lặp lại một lần nữa?