Lưu Ân đang trò chuyện với mấy đồng nghiệp thì nghe tiếng gọi tên mình vang lên, mà giọng nói... không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán biết là ai.
“Lưu Ân!”
“Đường Vận!”
Lưu Ân xin phép mọi người rồi đi đến chỗ Đường Vận đang đứng, anh và cô chủ động tìm một chỗ khuất người để nói chuyện.
Đường Vận nhìn thấy Lưu Ân tuy là vui vẻ trong lòng nhưng nghĩ lại vẫn có phần giận dỗi, cô lập tức trách móc:
“Không nghĩ đến anh sẽ tham dự hội thao này. Nghe nói các anh làm báo cáo một dự án quan trọng còn phải cách ly cả nhóm ở trong một khách sạn cao tầng, không được tiếp xúc người ngoài, càng không được tùy ý sử dụng điện thoại. Ngờ đâu... Lại chẳng gọi điện thoại cho em. Lưu Ân! Anh có lúc thật vô tâm.”
Lưu Ân trầm ngâm.
Đường Vận để ý kĩ thì thấy điểm bất thường trên nét mặt của anh. Cô mông lung chẳng biết nói gì tiếp tục, sau đó ngẫm nghĩ liền lấy chiếc hộp trong túi xách ra đưa đến trước mặt Lưu Ân, cao hứng nói:
“Quà tặng anh nè. Là do em tự chọn. Em nghĩ rằng sẽ hợp với anh. Mong là anh sẽ thích.”
Lưu Ân không đưa tay ra nhận, ánh mắt thì nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia.
Đường Vận cảm giác không đúng lắm liền quyết định hỏi thẳng:
“Anh sao thế? Chẳng phải nói đợi em trở về Thượng Hải chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc, sẽ...”
Đường Vận nghẹn lại, cô đã nói đến nước này mà anh ấy vẫn như cũ không có cảm xúc hay mặn mà muốn lắng nghe.
Lưu Ân nhìn về gương mặt xinh xắn của Đường Vận muốn chạm vào lại muốn cách xa... Anh nhìn cô thật kĩ, cuối cùng cũng thốt lên lời cần nói: “Đường Vận à, chúng ta không nên có bắt đầu. Quà này anh không dám nhận.”
“Okay! Em hiểu.”
Đường Vận không nhìn đến Lưu Ân nữa dứt khoát xoay lưng đi. Cô đi như trốn chạy, sợ sệt bị đối phương nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc này.
Cô ngồi bệt xuống chỗ mặt hồ nhân tạo khuất trong khóm trúc, ngồi ngây ngốc như vô hồn. Trong đầu thì đối nghịch hoàn toàn, cứ không ngừng thúc giục cô ra ngoài sảnh tiệc và đón tiếp Cận Úy Thành. Nhưng là... cô không đi nổi. Cô cảm thấy hai chân nặng trĩu, và cả người cũng nặng trĩu. Nước mắt không có rơi, tròng mắt thì lại cay xè.
Hóa ra sự thật chính là như thế, không phải vô tâm, không phải bận rộn... Chỉ là vì không có thật lòng thích cô. Vì sao? Anh ấy ngốc à? Rõ ràng ân cần, dịu dàng với cô như vậy... Cô không muốn làm nũng hay cố ý dây dưa với người mình thích để được anh ta theo đuổi nhiệt tình và dốc lòng chiều chuộng, lấy lòng. Cô thực tế và tôn trọng đối phương... Kết quả lại như một trò đùa với cô.
Hay còn có lý do nào khác? Anh ấy đang gặp trở ngại trong cuộc sống và công việc? Nhưng nếu là như vậy, cô càng là đối tượng thích hợp bên cạnh động viên, an ủi cho anh mới đúng.
Đường Vận nghịch nước trên mặt hồ loáng thoáng thấy bóng mình chờn vờn dưới mặt nước. Cô tự trấn an và cổ động bản thân... Cô vẫn còn trẻ, chuyện hẹn hò thật ra không cần quá câu nệ.
Sau đó lại suýt nữa thì nghẹn lại. Nhưng đây có tính là mối tình đầu của cô hay không? Cô thê thảm như vậy, bị từ chối... Cô thật sự đã bị từ chối tình cảm?
“Đường Vận!”
“Hả?” Đường Vận giật mình quay đầu lại. Không nghĩ tới cô núp kĩ vẫn bị tìm ra... Lại là anh ta, Cận Chí Minh.
“Anh không phải theo dõi tôi chứ? Anh nghe được gì rồi.”
“Tôi mất lịch sự vậy ư? Đi nghe em và người đàn ông khác tâm tình. Mà khoan đã... Em buồn bã ngồi đây như vậy, càng giống thất tình hơn.”
Đường Vận vừa buồn vừa xấu hổ, cuối cùng không chịu được liền úp mặt xuống gối, nức nở một trận lớn.
Cận Chí Minh trông thấy liền lúng túng không biết ứng phó như thế nào. Anh quên mất người ta chỉ là cô gái nhỏ mới đôi mươi. Thật sự luôn bị hình tượng nghiêm túc của cô ấy đánh lừa, nên đã không bao giờ để ý tâm trạng và sức chịu đựng của cô trong lúc có thể yếu đuối như thế này đây.
Vừa nãy trông thấy bộ dạng của Đường Vận chạy ra ngoài, thần sắc ảm đạm, ánh mắt ngấn lệ, so với lúc phấn khởi trước đó hoàn toàn khác biệt. Có ngốc cũng biết cô ấy bị người đàn ông họ Lưu kia bạc bẽo rồi.
“Đường Vận! Khóc xong thì mau ra tiếp khách cùng Cận tổng của em. À, tôi tìm em cốt là muốn, một lúc nữa thử thách theo cặp, chúng ta sẽ chung đội. Em thân thủ và thể lực tốt đến vậy, cùng đội với em chắc chắn thắng. Tôi may đâu còn được thơm lây.”
Đường Vận sụt sùi một lúc thì ngẩng đầu lên, hết quẹt mắt rồi đến quẹt mũi, hít thở thật sâu cố gắng trấn tỉnh chính mình lại.
“À, vậy thì chung đội với anh. Nếu thắng, sẽ tặng quà khích lệ cho anh nữa.”
“Cảnh Duyệt đã chuẩn bị quà, không nghĩ tới em cũng có quà riêng...”
Đường Vận đứng dậy, bất thình lình, chân tê rần do ngồi một tư thế khá lâu khiến cô không thể đứng vững, loạng choạng ngã vào người Cận Chí Minh. Anh ta vui vẻ, cũng thật tình đỡ lấy, miệng còn trêu đùa mấy câu:
“Thư ký Đường nữ trung hào kiệt cũng có ngày sà vào lòng tôi. Này, tôi chính thức theo đuổi em nhé!”
“Cận Chí Minh! Anh lại đùa cợt tôi sao? Có phải khi nãy đã nghe trộm...”
Cận Chí Minh đưa hai ngón tay lên cao, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không có. Được rồi, không trêu em. Em nói đi, tên họ Lưu đó bắt nạt em sao? Cận Chí Minh tôi nhất định ra mặt thay em.”
“Vậy thì anh hãy cứ ra mặt đi, nhất định phải khiến tôi vừa ý đấy.”
Cận Chí Minh đỡ Đường Vận cùng lách người khỏi khóm trúc quân tử đi ra ngoài đường phẳng. Vừa đi Cận Chí Minh vừa vuốt cằm suy nghĩ.
“Hai người nói chuyện với họ Lưu đó ban nãy đều là chuyên gia lĩnh vực đầu tư chứng khoán. Chắc chắn anh ta có nghiên cứu chơi cổ phiếu rồi. Nếu vậy, tôi thử chút mánh khóe làm anh ta nếm mùi lợi hại mới được.”
Đường Vận vừa nghi hoặc lại vừa không đành lòng, tuy nhiên chẳng muốn làm Cận Chí Minh mất hứng nên không có nói lời từ chối. Cận Chí Minh bản tính lương thiện và hòa nhã, chắc sẽ không làm ra loại chuyện nghiêm trọng nào khác đâu.
Theo lịch trình thì khai mạc xong Cảnh Duyệt và KJ sẽ giao lưu bằng hoạt động hội thao để gắn kết tình cảm đôi bên.
Tất cả đều có ekip riêng chuẩn bị và tiến hành từng đợt. Trò chơi thử thách đưa ra khá hấp dẫn và đa dạng.
Các đội chơi đều được chọn lọc, tham gia rất năng nổ. Bấy giờ ai cũng thấm mệt... Đường Vận và Cận Chí Mình thì hăng hái hơn hết. Lúc còi báo nghỉ giải lao còn tỏ ra tiếc nuối.
Màn chung cuộc diễn ra. Cận Chí Minh và Đường Vận là cặp đại diện cuối cùng chiến thắng ở các vòng tham gia thách thức với cặp đối thủ KJ.
Trò chơi bắt buộc mỗi thành viên đi trên xà ngang nhỏ, muốn di chuyển được về đích thì phải đưa tay ra vỗ đều lấy tay đồng đội để giữ lấy thăng bằng. Cả hai nhất định phải nhịp nhàng ăn ý, không thì rất dễ sẽ trượt chân ngã xuống dưới đệm lót. Chỉ cần một trong hai người ngã thì khả năng người còn lại sẽ không thể trụ vững. Bên nào ngã xuống trước đều tính thua cuộc. Tuy nhiên nếu không chỉ không ngã mà còn trụ được đến lúc về đích, vào trong ngôi nhà gỗ thì cặp đôi sẽ nhận được quà thưởng từ lãnh đạo hai bên.
Cận Chí Minh chọn Đường Vận quả thực là sự lựa chọn tối ưu nhất, không ai có thể uyển chuyển và có sức giữ thăng bằng tốt như cô ấy.
Cả hai đi trên xà ngang, chú tâm phối hợp với đồng đội, không bước nhanh hơn càng không chậm trễ mà di chuyển. Hai người họ càng không để tâm đối thủ đi được bao xa cứ tập trung hết sức về phần mình.
Ánh mắt chất chứa, yêu hận đan xen, ngay chính người đó cũng không hiểu thấu cảm xúc của bản thân mình. Cảnh tượng diễn ra nói thế nào cũng thật làm anh chướng mắt...