“Ây! Vậy tôi cũng không khách sáo làm gì. Cảm ơn anh, Cận tổng. Vì tự trọng, tôi cũng không quẹt thả tay đâu.”
“Yên tâm. Đây là hành động nghiêm túc theo đuổi em.”
Mẫn Huyền soi mặt mộc của mình trong gương, khẽ nhíu lại chân mày, cô tỉ mỉ dùng bút che khuyết điểm sau đó lấy phấn thoa đều giấu đi tàn nhan ẩn ẩn hai bên gò má. Cô lại tiếp tục kẻ mắt và mi, động tác lưu loát, tuy nhiên biểu cảm lúc này khá lạnh nhạt.
Mẫn Huyền nhìn người em gái bên cạnh đang đắp mặt nạ dưỡng da. Cô phiền chán cất giọng:
“Em và Phan Ngọc hợp tác ăn ý chứ? Đừng có để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng rồi gây phiền toái đến chị. Vốn bỏ ra đã bị em làm vượt ngưỡng rồi. May mà...”
Nói đến đây thì Mẫn Huyền ngưng lại, không hiểu sao lại ngại nhắc đến tên của người đó. Mẫn Nhu tinh ý nhận ra nhưng là không có thái độ gì khác. Cô thoải mái trả lời để chị gái được an tâm.
“Phan Ngọc tuy rằng khó chiều nhưng đúng là có kinh nghiệm diễn xuất. Làm việc cũng có trách nhiệm.”
“Vậy thì tốt. Sau khi dự án này được đẩy mạnh, tên tuổi em so với các tiểu hoa đán kia cũng khác. Phải gầy dựng thực lực và tiếng tăm, sau này còn hữu dụng vào chuyện khác. Làm minh tinh đóng quảng cáo thì được mấy năm chứ?! Về sau sẽ cho nhóm vệ sĩ hùng hậu vây quanh em, phô trương thân thế một chút, cũng tránh đứng cạnh các bình hoa di động kia.”
“Chị còn định mở công ty sao?”
Mẫn Huyền make-up cho mình thật đẹp rồi xoay ghế lại nhìn thẳng vào em gái, ném quyển tạp chí lá cải về phía trước.
“Cảnh Duyệt đầu tư vào văn hóa ẩm thực, mở thêm nhà hàng Quảng Đông ở Hong Kong. Đã vậy còn nhận được quyền đại lý hãng tinh dầu ở Tân Giới. Nay may sẽ đưa sản phẩm lên kệ của Siêu thị Mỹ Cảnh. Đấy là hình ảnh của anh ta khi khảo sát hiện trường. Chúng ta phải nhanh nhạy... tính trước một bước. Để xem Cảnh Duyệt mời minh tinh nào của Hong Kong làm đại sứ thương hiệu thì mời ngay cho được cô gái đó tham gia series 2 của Web Drama Thịnh Thiên. Cùng lúc chị sẽ mua một cái vỏ chất lượng đã niêm yết trên sàn chứng khoán, phát triển ngành mĩ phẩm.”
Mẫn Nhu trầm ngâm một lúc thì nhìn chị gái tò mò dọ hỏi:
“Chị... không định trở lại Úc?”
“Hãng rượu vang bên đó không thu lời lại còn khó quản lý. Chị sẽ bán lại rồi đầu tư vào thị trường Thượng Hải. Ở đây cái gì cũng đổi mới, chỉ cần chuyên tâm sẽ hái ra tiền.”
“Chị và Cận Úy Thành trước đây chỉ là tri kỷ? Tại sao không nói là chị đã ly hôn rồi chứ?” Mẫn Nhu không hài lòng lắm về câu trả lời của chị gái, cô cảm thấy vấn đề chưa được làm rõ, nên vẫn duy trì hỏi đến.
Mẫn Huyền đứng bật dậy nhìn ra ô cửa. Thần sắc ảm đạm nói:
“Đừng nhắc đến người đó với chị... Còn nữa, em không nên bàn chuyện yêu đương với anh ta. Đó không phải là người em có thể chung đụng và thấu hiểu. Hai người càng không có khả năng.”
Mẫn Nhu bất mãn quay lưng bỏ đi.
Mẫn Huyền nghe tiếng cánh cửa đóng sầm thật mạnh thì giật mình xoay người lại... Cái tính khí này!
Câu lạc bộ MilanA
Đường Vận mặc đồ thể thao, đi tới lui trong khuôn viên bài trí tiệc rượu quan sát và đánh giá lại. Cô luôn có thói quen kiểm tra trước khi việc bắt đầu để không xảy ra sai sót. Trở về Thượng Hải cho đến giờ cô vẫn chưa có thời gian đến Cảnh Duyệt làm việc, chưa gặp qua Lưu Ân. Cô đưa tay vào trong túi xách bất tri bất giác nâng niu chiếc hộp nhỏ ở bên trong, vẻ mặt thẫn thờ.
Anh ấy vẫn vậy. Bận rộn với công việc. Lâu lâu mới chịu khó trả lời tin nhắn của cô.
Cả hai luôn e dè, ngại làm phiền đối phương nên không ai dám chủ động liên lạc. Anh ấy càng vì sợ cô làm việc cho Cận tổng, sẽ có điều bất tiện; còn cô, sợ phiền nhiễu anh ấy họp với nhóm Phát triển trong dự án kín...
Đường Vận thở dài một hơi, buồn cho chuyện tình của chính mình...
“Còn trẻ như vậy đã biết than ngắn thở dài?”
“Cận Chí Minh!” Đường Vận ngạc nhiên kêu lên.
“Tôi suýt nữa còn không nhận ra em đấy, Thư ký Đường. Ăn mặc thế này cứ như con nhóc, chẳng giống bộ dạng nghiêm trang thường thấy.”
Đường Vận bĩu môi, lập tức trách móc: “Bảo tôi là con nhóc sao chứ? Thật là...” Phải rồi... hình như cô quên không có mua quà cho Cận Chí Minh. Cô sao lại quên hẳn anh ta thế kia? Cô chủ ý đổi đề tài, có suy nghĩ muốn bù đắp lại cho đối phương vì sự vô ý này, liền nói: “Anh được thăng chức CEO, còn chưa chúc mừng anh nữa. Hay là tôi mời anh ăn tối, lẩu cay Tứ Xuyên nhé! Anh ăn cay được không?”
“Chuyện này thì có gì phải chúc mừng nhỉ? Tôi không hào hứng lắm. Phải quản đám minh tinh nhốn nháo đó, nghĩ tới đã thấy phiền. Nhưng ăn tối thì được, đều sinh ra ở Thượng Hải, món cay Tứ Xuyên đương nhiên kham nổi. Đồng ý!”
Cận Chí Minh nhìn Đường Vận như nữ sinh Trung học, ngây ngô và năng động, đôi mắt lúc này cũng giống như tinh nghịch chuyển động, càng ngắm càng bị cuốn hút vào.
Vài giây, anh bất chợt nhận ra cô ấy cũng nhìn anh đăm đăm, dường như vì nghĩ ngợi đến chuyện gì đó. Thấy khó hiểu, anh liền lập tức đặt câu hỏi:
“Đường Vận! Em nhìn tôi như vậy là đang nghĩ gì?”
“Có thể nhờ vả anh chuyện này được không? Cận tổng vừa xuống máy bay đã làm khó tôi.”
Cái gã đàn ông đáng ghét đó, một đằng nói theo đuổi người ta sau đó liền bảo cô nhất quyết hẹn bằng được Mẫn Huyền ra gặp mặt. Sao phải là cô? Anh ta có thể diện như thế còn ngại hẹn một cô gái ư?
“Chuyện gì?”
“Cận tổng nhờ tôi hẹn cô Mẫn Huyền đó. Tôi không có cách nào, nếu thông qua Mẫn Nhu nhất định sẽ bị gây khó dễ, Mẫn Nhu kia cứ không thuận mắt với tôi.”
“Chuyện này dễ thôi. Anh tôi sĩ diện, Mẫn Huyền lại làm ra vẻ trốn tránh... Chị ta thì tốt rồi, đến Cận Úy Thành cũng không để vào mắt. Chẳng biết đã nhìn trúng dạng người gì.” Cận Chí Minh dường như vui vẻ, cười rất sảng khoái.
Đường Vận cũng thoáng cười theo. Cô cũng tò mò, người như Cận Úy Thành không ưng được chắc đối tượng cũng thuộc hàng thượng thừa hiếm có. Chị ta lại quá đỗi xinh đẹp và cao sang thế kia.
Tưởng đâu mỹ nữ Tân Cương thì Mẫn Nhu đã thuộc hàng bậc nhất rồi, quả là khi đứng cạnh chị gái, mặc dù tuổi tác đã đứng hơn nhưng rõ Mẫn Nhu vẫn kém cạnh rất nhiều. Xét đến khí chất và thần thái thì không sánh kịp.
“Anh hai thật có phúc, đi đến đâu cũng có giai nhân kề cạnh. Con gái Thượng Hải đều say mê anh ấy đúng không?”
Biết Cận Chí Minh bóng gió mình, Đường Vận liếc xéo anh ta, phản trắc lại: “Anh đừng có tính luôn cả tôi trong đó. Tôi cảm thấy trường hợp ngoại lệ còn nhiều hơn là số lượng bị Cận tổng làm thu hút.”
“Khá đấy! Cận Úy Thành cao cao tại thượng nghe được câu này của em có mà nhảy xuống sông Hoàng Phố* cho đỡ hận.”
* Sông Hoàng Phố nằm ở nhánh hạ lưu Trường Giang, trong nội thành Thượng Hải. Sông Hoàng Phố không chỉ là dòng sông mẹ của thành phố Thượng Hải, mà còn là hình ảnh thu nhỏ, là hình ảnh đặc trưng đại diện cho Thượng Hải
Đường Vận định sẽ nói thêm nữa thì bị bóng dáng lướt qua làm thu hút, cô phấn khích và bàng hoàng, không nhịn được liền xin phép Cận Chí Minh đi sang nơi khác.
Cận Chí Minh cũng quay lưng lại nhìn một lượt, nhận thấy người làm cho Đường Vận biến đổi vui tươi chính là Phó Giám đốc Lưu thì có hơi ngạc nhiên. Trong lòng tự có những suy đoán, nhưng vốn là người lịch sự và phóng khoáng nên không tò mò gây khó dễ cho đối phương. Anh chỉ gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng của Đường Vận lúc rời khỏi đây, đi cứ như chạy...