Cận Úy Thành sang Đài Loan công tác hai ngày, chuyến đi này chỉ có anh và Giang Linh Ngọc đồng hành cùng nhau. Khi về tới Thượng Hải đã nghe những lùm xùm của Phan Ngọc và Mẫn Nhu ngập khắp mạng xã hội. Có hơi phiền chán.
Giang Linh Ngọc vẫn miệt mài gõ số liệu trước màn hình laptop, trong văn phòng Tổng Giám Đốc, nghe các Trợ lý lần lượt vào báo cáo công việc đến Cận Úy Thành, lâu lâu sẽ nhắc về hình tượng của Phan Ngọc sau khi rời khỏi liên quan với Cảnh Duyệt.
“Trả catse cao, mời bằng được Phan Ngọc tham gia dự án Web Drama do Mẫn Nhu sản xuất đi. Nhấn mạnh với Mẫn Nhu đây là đề nghị của tôi.”
“Vâng ạ.”
“Khoan đã, cả ngày hôm nay không thấy Thư ký Đường.”
“Cô ấy cùng bốn người ở Phòng Kế hoạch tham gia hội thẩm cạnh tranh của Công ty Mộc Vương ở Bắc Kinh rồi. Cận tổng có gì căn dặn không ạ? Chúng tôi sẽ cùng nhau phối hợp.”
Cận Úy Thành lập tức chau mày. Sắc mặt lạnh lẽo. Trợ lý Hana thoáng rung lên, không biết phải ứng phó thế nào.
“Cô ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Cận Úy Thành nói xong liền đứng bật dậy tiến về chỗ quầy bar rót cho mình một cốc nước, tâm trạng bực dọc không được vui.
“Linh Ngọc! Em đã thảo luận qua với Hàn Tước chưa? Nếu em theo dự án này, phải thường xuyên có mặt ở Đài Loan giám sát thậm chí là định cư ở đấy.”
Đôi bàn tay thon gọn trắng trẻo của Giang Linh Ngọc đang nhảy múa trên bàn phím, nghe Cận Úy Thành cất tiếng hỏi thì bất giác dừng lại động tác, dường như nghĩ ngợi rất nhiều. Một lúc lâu sau đó mới đáp lại nghi vấn:
“Em sẽ cân nhắc nói với anh ấy, hiện tại chưa muốn bàn luận bất kì điều gì. Cận tổng! Mong anh giữ vị trí trung lập, và tôn trọng quyết định của em.”
Cận Úy Thành trầm ngâm không nói. Anh một đời kiêu ngạo đương nhiên không muốn góp lời vào chuyện của hai vợ chồng họ, nhưng vì có liên quan đến vận hành của Cảnh Duyệt đồng thời với góc độ của một lãnh đạo, anh hết sức tán đồng việc làm của Linh Ngọc. Nhưng anh hiểu em trai của mình, nó sẽ phát điên lên thôi.
Anh lạnh nhạt đứng đấy, cầm cốc nước trong tay, cảm giác thiếu vắng liền dời bước chân lại gần chỗ cửa sổ sát đất, tay kéo một bên rèm.
Anh lấy điện thoại trong túi ra và gọi cho Đường Vận.
“Em trở về Thượng Hải ngay lập tức đi.”
“Không được ạ. Cận tổng! Anh sao thế? Tôi còn trông chờ vào dự án này quyết định tiền thưởng cuối năm đấy.”
“Vớ vẩn!”
“Cận tổng! Anh phiền hà về chuyện của cô Mẫn Nhu sao ạ? Phụ nữ hơn thua lời qua tiếng lại, chỉ cần để họ xuất hiện chung trong một dự án nào đó thì sẽ giải quyết ổn thỏa được thôi ạ.”
“Không cần em chỉ bảo tôi. Một là em trở về, em vẫn còn là nhân viên của Cảnh Duyệt, cuối năm công ty sẽ kí hóa đơn chi 50% giá trị cho một chiếc xe hơi tặng em. Còn hai là... em biết đấy, Cảnh Duyệt sa thải Trưởng phòng Thư ký Đường Vận em đây, công ty bồi thường cho em một khoảng đủ chi dịp Tết. Tuy nhiên, theo nội dung hợp đồng, em nắm rõ các số liệu cơ mật và dự án mấu chốt của Cảnh Duyệt, trong vòng hai năm không thể làm việc cho bất kì công ty chung ngành nào với Cảnh Duyệt cả. Suy nghĩ kĩ. Tôi tắt máy.”
Nói là làm, Cận Úy Thành tắt máy không cho Đường Vận một cơ hội phân trần hay cầu tình nào cả.
Thái độ dứt khoát rõ ràng. Tuy nhiên biểu tình này làm cho Giang Linh Ngọc ngồi gần đó phải lấy làm phì cười.
Đường Vận thật biết trêu đùa với hổ mà.
Giang Linh Ngọc theo Cận Úy Thành đi một vòng khảo sát Bách hóa Cảnh Duyệt và Siêu thị Mỹ Cảnh. Lúc đi chẳng ai nói với nhau bao nhiêu câu.
Một lúc sau đó định rằng mỗi người trở về nơi làm việc thì thấy Mẫn Nhu đi tới, bước chân xông xáo vội vã, giống như đang có việc quan trọng cần nói với Cận Úy Thành.
“Thời gian này Cận tổng bóng hồng vây quanh, thật sự có số đào hoa rồi.”
“Cũng không đuổi kịp Hàn Tước nhà em.”
Giang Linh Ngọc bỉu môi thoáng giận dỗi trong lòng. Cô biết không nên nhất là đấu khẩu với người đàn ông này.
“Cận tổng! Em tìm anh một lúc, vừa nghe Hana bảo muốn mời Phan Ngọc tham gia dự án Web Drama của em. Em không tán đồng. Em không thích cô ta.”
Cận Úy Thành và Giang Linh Ngọc ăn ý di chuyển bước chân về phía chỗ salon dành cho khách hàng và ngồi xuống. Cận Úy Thành không trả lời Mẫn Nhu ngay mà quay sang bảo với Linh Ngọc.
“Em và Linda phòng Nhân sự thu xếp nhân viên lại, tuyển nhân sự mới bù vào chỗ trống. Đẩy mạnh khâu thiết kế và sáng tạo. Trong năm nay Cảnh Duyệt phải lột xác. Bên nhóm sáng tạo anh sẽ trực tiếp phỏng vấn.”
Giang Linh Ngọc gật đầu, sau đó ghi chú lại, vài phút sau thì đứng dậy rời khỏi. Cả quá trình cô và Mẫn Nhu không ai chào hỏi với ai câu nào. Do nhận thấy Mẫn Nhu không thiện ý chào cô trước, Linh Ngọc càng không vì vậy hạ mình niềm nở với loại người kém cư xử thế này.
Mẫn Nhu thấy Linh Ngọc rời đi thì nhanh ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Cận Úy Thành, vẻ mặt nôn nóng:
“Cận tổng! Dự án này dẫu sao cũng là tâm huyết của em. Vì anh đầu tư vốn vào ủng hộ cho nên em đã phô trương không ít, còn mạnh tay vào nhiều khâu. Muốn sản phẩm chỉn chu và chuyên nghiệp hơn hẳn một Web Drama thường thấy...”
“Chỉn chu càng tốt. Quản lý đại diện cho anh sẽ thảo luận với em vấn đề này. Em không cần phải trực tiếp tìm gặp anh. Cả ngày như vậy anh rất bận. Vả lại anh không thích bị chi phối và phân tâm trong công việc thường nhật.”
Mẫn Nhu xúc động nắm lấy bàn tay ấm áp của Cận Úy Thành, giọng trầm thấp mũi lòng: “Xin lỗi anh. Em sẽ không tùy tiện nữa... Em trở về KM đây, chờ anh liên lạc với em vậy. Mong là có một cuộc hẹn từ anh đấy, Cận tổng!”
Cận Úy Thanh nao nao, ánh mắt nhìn Mẫn Nhu có phần dịu dàng. Anh gật đầu, vẫn là không nói thêm câu nào khác, nhìn cô gái đó cười buồn và đứng lên xoay lưng đi.
Buổi chiều tan tầm, Cận Chí Minh loay hoay với đống số liệu cũng muốn đau đầu, bất giác lại nhớ đến hình ảnh nhã nhặn, trong sáng của Thư ký Đường. Chí Mình nhìn vào đồng hồ đeo tay, suy nghĩ chợt lóe.
Anh mở điện thoại, kết nối với số máy của Thư ký Đường, tâm tư nhảy nhót và có phần hồi hộp:
“Alo! Tôi nghe đây. Anh Cận sao?”
“Phải. Là tôi Cận Chí Minh. Thư ký Đường tiện nghe máy chứ?”
“Vâng ạ. Anh cứ nói đi.”
“Tan sở em không có bận việc gì khác nhỉ? Chúng ta đi ăn tối nhé. Tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Thư ký Đường đây.”
“Ây! Thật không may, tôi đang ở Bắc Kinh. Nhưng là... tôi cũng đang chuẩn bị lên máy bay. Có lẽ lúc về tới cũng không còn sớm và mệt lả người.”
Cận Chí Minh có phần thất vọng. Nhưng dẫu sao anh cũng có chút ngại ngùng đối với cuộc hẹn đầu tiên bỡ ngỡ này nên không giữ ý níu kéo dành cho đối phương. Anh thoải mái nói lại với cô: “Thế Thư ký Đường cứ tranh thủ việc của mình đi. Sau đó nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đang nghiên cứu một bản phân tích nhà đất, muốn thảo luận cùng em. Thân phận tôi hơi đặc biệt thật sự là không dễ trao đổi với đồng nghiệp.”
“Tôi hiểu mà. Anh Cận không cần khách sáo. Chỉ cần được rảnh tôi sẽ chủ động liên lạc với anh.”
“Vậy thì tốt quá. Em đi đường thuận lợi.”
“Cảm ơn anh.”
Cận Chí Minh tắt máy mà lòng vẫn còn bồi hồi. Người con gái đó sức hấp dẫn quá lớn, ngay cả giọng nói bên kia điện thoại cũng đặc biệt dễ nghe khiến anh mấy chốc say sưa tham luyến.
Chí Minh khe khẽ mỉm cười, tự thấy chính mình thật ngu ngơ.