Văn phòng thư ký Tổng Giám Đốc lại có dịp sôi nổi bàn luận, mấy cô gái kì này còn mua hẳn mấy quyển tạp chí lá cải. Cứ hễ có liên quan đến cái tên Mẫn Nhu, Eva Min và Phan Ngọc đều sẽ không tiếc sưu tập về hết.
Ngay cả Đường Vận cố gắng nghiêm túc nhất vẫn bị không khí trong văn phòng cuốn theo, lâu lâu cô cũng bắt chuyện với các trợ lý, hoặc sẽ âm thầm lắng nghe họ bàn chuyện.
“Kim chủ của Phan Ngọc là thiếu gia một tập đoàn, tuy nhiên còn trẻ không nắm giữ sự nghiệp, không làm chỗ dựa tốt cho cô ấy được. Mẫn Nhu trước giờ bước chân vào ngành giải trí đều tự lực đi lên, đêm đó được Cận tổng ưu ái, thế là có thể một bước lên mây. Giờ thì KM Entertainment đang sắp xếp kí tiếp hợp đồng với cô ấy, và sẽ để cô ấy góp mặt trong nhiều dự án lớn. Tốt số thật đó.”
“Cận tổng có vẻ thật lòng... Chưa từng thấy anh ấy đặc biệt thích ai như vậy.”
Đường Vận nghe đến đây liền chồm người qua, mắt hạnh tròn xoe: “Đúng vậy. Cận tổng kí liên tiếp mấy hóa đơn tặng phẩm cho Mẫn Nhu, có một bộ vòng kim cương vô cùng trị giá. Chờ cô ấy liên lạc sẽ đưa đi thử xem hợp nhãn không?”
“Được Cận tổng tặng quà đắt giá mà còn xem có hợp ý hay không sao? Mẫn Nhu này cá tính hơi nặng rồi.” Trợ lý Linh bĩu môi chê trách.
Đường Vận tuy là không nói thêm câu nào nhưng suy nghĩ cũng không khác Trợ lý Linh.
Cận Úy Thành từ trong tháng máy chuyên dụng bước ra, rất ngoài dự liệu bên cạnh đi cùng còn có cả Mẫn Nhu. Hai người họ trò chuyện rất nhập tâm, cứ thế đi thẳng vào văn phòng riêng không thèm liếc nhìn các trợ lý thư ký một cái, mặc họ khẽ gật đầu chào mỉm cười rất tươi.
“Thấy không, thấy không. Mẫn Nhu chưa gì đắc ý như vậy. Còn không chào Thư ký Đường một tiếng.” Thư ký Hana giẫm chân bực dọc thốt lên.
Trợ lý Linh cau mày trổ tài dọ đoán: “Khoan đã, buổi sáng cùng nhau đến, có phải buổi tối đã qua đêm hay không?”
Đường Vận ngây người, quên mất phải nhắc nhở mọi người giữ chừng mực khi nghị luận về ông chủ lớn. Tuy nhiên cô sớm đã bị lạc vào trong dòng suy nghĩ phức tạp của riêng mình. Một lúc lâu ngẩn người trước màn hình vi tính, Trợ lý Ngọc mới đưa khay thức uống và điểm tâm đến trước mặt Đường Vận, cô mới hay ý thức trở lại.
“Em mang này vào giúp chị nhé. Lần trước chị có thái độ khó chịu với Mẫn Nhu, không muốn lúc này chạm mặt cô ta.”
“Vâng. Để em mang vào trong.”
Đường Vận đón lấy chiếc khay inox vui vẻ mỉm cười rồi hướng phòng Tổng Giám Đốc đi vào trong.
Cận Úy Thành nghe tiếng chạm tay vào cánh cửa, sau đó rất nhanh liền trông thấy Đường Vận đẩy cửa đi về phía salon đặt chiếc khay xuống bàn. Anh và Mẫn Nhu đồng thời từ chỗ bàn làm việc di chuyển sang đó khi nghe Đường Vận cất tiếng mời.
“Cà phê macchiato và bánh quy mới ra lò của nhà hàng Nana đây ạ. Cận tổng dùng bữa sáng rồi nhỉ?”
“Chúng tôi ăn sáng rồi.” Mẫn Nhu trả lời.
Đường Vận hơi khựng lại. Là ăn sáng cùng nhau sao? Cô cũng không biết nên nói thêm câu gì khác nữa. Sau đó lại nghe Mẫn Nhu tiếp tục:
“Tôi đang cử cà phê. Hay là pha giúp tôi hồng trà vậy.”
Đường Vận ngây người, chưa kịp phản ứng đã nghe Cận Úy Thành gọi, anh đưa đến trước mặt cô tập tài liệu giấy.
“Em với Hàn Tước và Chí Minh thảo luận trước đi nhé. Cần làm một bản báo cáo đánh giá, tôi muốn thu mua một công ty phần mềm công nghệ.”
Đường Vận lật xem mấy trang, trong đây có đề xuất thêm chính sách đầu tư vào Doãn thị. Nhưng vì có mặt Mẫn Nhu ở đây, chuyện cơ mật của công ty, cô và Cận Úy Thành đã không trực tiếp thảo luận.
Cận Úy Thành hướng tay phía quầy bar, nói với Mẫn Nhu: “Em sang đó tùy ý pha gì uống đi.”
Cận Úy Thành ngồi xuống salon, nâng cốc cà phê uống lấy hai hốp nhỏ, sau đó đưa cốc còn lại cho Đường Vận: “Em ra ngoài đợi, tầm nửa tiếng tôi sẽ cùng em xuống xưởng chế tác kim cương Nancy, tôi muốn kiểm tra vài mẫu mới.”
“Vâng ạ.”
Đường Vận cầm cốc cà phê và tập tài liệu xoay người đi thẳng ra ngoài, ánh mắt Mẫn Nhu chỗ quầy bar không ngừng dõi theo, có phần đa đoan.
Đường Vận ra ngoài văn phòng thư kí vừa xem tài liệu vừa nhấm nháp cà phê, đầu óc ngược lại mông lung về một khoảng không vô định, lại nhớ đến sắc mặt của Mẫn Nhu. Cô ta xác định không thích cô, ngày tháng sau này chắc sẽ khó thở đây.
Rất nhanh sau đó Mẫn Nhu đẩy cửa đi ra ngoài, cũng như lệ không chào hỏi ai, cô ấy đeo vào chiếc kính râm, thần thái sang chảnh đi một mạch vào trong thang máy.
Mọi người cũng chán chê việc nghị luận, chỉ âm thầm bĩu môi.
Đường Vận uống xong cà phê thì rót ít nước lọc uống thêm vào, sau đó lại thấy Cận Úy Thành mang chiếc khay ra bồn nước và tự rửa sạch. Cô tiến lại đó, nhìn một lượt.
“Cận tổng ăn hết bánh sao?”
“Buổi sáng tranh phần hoành thánh với vợ chồng Hàn Tước, đúng là không đủ no bụng.”
Đường Vận che miệng cười khẽ.
Cận Úy Thành lau khô tay sau đó nhanh nhẹn bảo với Đường Vận: “Đi thôi. Tôi hơi nôn nóng.”
“Vâng ạ.”
Bước chân của Cận Úy Thành luôn rất vững chãi, mỗi bước sải thật dài, Đường Vận theo sau luôn không đuổi kịp anh.
“Anh muốn xem bộ dây chuyền kim cương tặng cô Mẫn Nhu sao? Nếu ưng ý tôi bảo nhân viên đóng hộp kĩ lưỡng gửi tặng đến cô ấy trong ngày luôn ạ. Hay... hay là Cận tổng tự tay tặng?”
“Mấy chuyện đó em tự thu xếp đi.”
“Dạ vâng... À phải, Nancy sắp cho ra mắt bộ sưu tập mới. Đại sứ thương hiệu, Cận tổng định chọn cô Mẫn Nhu chứ nhỉ? Nếu là cô ấy, tôi phải sớm báo qua với phòng Quan hệ kinh doanh, để việc bố trí cô ấy đồng hành với các nhãn hàng khác không gây xung đột.”
Cận Úy Thành có hơi ngẫm nghĩ, bước chân vô thức chậm dần lại, anh nói: “Đại sứ thương hiệu lần này phải cân nhắc tuyển chọn, ít nhất phải có một gương mặt mới và một gương mặt xuất chúng. Mẫn Nhu không hợp.”
Đường Vận gật gật cái đầu, hết ý tán đồng.
Lúc nhân viên mang ra liên tiếp mấy chiếc hộp lớn và mở ra cho Cận Úy Thành xem qua Đường Vận ở bên cạnh âm thầm che miệng, giữ lấy âm thanh trầm trồ của chính mình, nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm được tán thưởng: “Đẹp kinh động lòng người, quả là nghệ nhân đến từ Italia có khác. Cận tổng, anh đúng là có tầm nhìn xuất chúng mà.”
Cận Úy Thành cũng rất vừa ý. Sau đó anh chọn một sợi dây chuyền nhỏ có mặt hình cá voi ôm hình cầu, hình cầu là một hạt xoàn đã qua chế tác, nhìn rất tao nhã và tinh tế.
“Lại đây.” Cận Úy Thành chợt gọi.
Đường Vận hơi ngẩn ra.
Thấy cô bộ dạng ngốc nghếch, Cận Úy Thành tiến lại đeo choàng lấy sợi dây chuyền đó vào cổ cô, thần thái khá lãnh đạm.
“Tặng em đó. Rất hợp.”
Hai người mặt đối mặt nhìn vào mắt nhau, Đường Vận có chút không tin vào những gì đang diễn ra, cô hơi bối rối: “Cận tổng! Anh... Anh chẳng phải đang theo đuổi Mẫn Nhu hay sao?”
Cận Úy Thành lẫm liệt cau mày.
“Em thôi được không? Từ đầu chí cuối cứ “Mẫn Nhu, Mẫn Nhu” suốt. Ghen tuông như thế!”
Đường Vận chết lặng, lại chuyển sang lúng túng và xấu hổ. Cái gì mà ghen tuông? Sao cô phải ghen tuông với anh ta. Thật quá tưởng bở rồi.
Cận Úy Thành tiếp tục xem xét các mẫu trang sức mới. Để mặc Đường Vận như đang tự mình đa tình hậm hực một trận.
Bất giác nhìn thấy bóng mình trong chiếc gương phẳng trong suốt, Đường Vận có hơi ngỡ ngàng. Cô tiến gần hơn, ngón tay chạm vào mặt dây chuyền, mân mê say ngắm.
Trong lòng giống như nở hoa, thật đẹp đó! Cô khẽ cười...
... ây! Nhưng mà cô còn chưa nói tiếng cảm ơn.