Cận Chí Minh đẩy cửa bước vào bên trong căn phòng, mùi sáp thoang thoảng vấn quanh, anh khựng lại, không khỏi nhạy cảm trước mùi thơm ngọt ngào đến mức kì lạ.
Anh đi đến đầu giường nhìn Đường Vận đang ngủ rất say, trên người mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng hết sức gợi cảm, Cận Chí Minh còn để ý thấy ở vai và bắp tay cô hằn lên vết cào xước, có thể thấy được lúc bị người của Simon khống chế đã ra sức chống trả.
Cận Chí Minh siết tay thành nắm đấm, hơi thở nặng nề mang theo sự tức giận, anh đi vào trong phòng tắm lấy tấm áo choàng bông quay ra mặc lên người Đường Vận. Lại đi đến chỗ đốt sáp thơm, muốn tìm cách dập tắt thì nghe được sau lưng tiếng động đậy của Đường Vận.
Còn chưa kịp quay lại nói gì, đã bị chiếc gối bông phi thẳng vào mặt, Cận Chí Minh choáng váng bắt lấy, lùi hẳn về sau mấy bước.
“Đường Vận! Là anh...”
Đường Vận kinh ngạc: “Sao lại là anh?”
Dứt lời, liền lườm Cận Chí Minh đầy chán ghét.
Cận Chí Minh thở ra, cầm chiếc gối tiến lại gần phía giường: “Em ổn chứ?”
Đường Vận chỉ thấy tay chân không được linh hoạt, cơn buồn ngủ vẫn còn, nhưng tiềm thức nhận thấy sự nguy hiểm nên mới thôi thúc cô vùng thoát khỏi cơn mộng mị, chỉ là khi nhìn ra đối phương là Cận Chí Minh, ý thứ cảnh giác buông lỏng hoàn toàn.
“Cận Chí Minh! Anh bây giờ muốn nhiễm thói xấu, dùng cách thức hèn hạ như thế này tìm tới phụ nữ, thực khiến em thất vọng. Anh đừng nói đây chỉ là trò đùa của gã Simon kia, anh có mặt ở đây cũng tức là hùa theo làm bậy. Nếu người nằm đây không phải là em, anh cũng mặc tình phóng túng...”
“Vì biết người đó là em anh mới tới...” Cận Chí Minh bực dọc giải thích, chẳng khác nào đứa trẻ bị vu oan.
Đường Vận không tin, “Anh đang ăn mặc như thế này còn cố giảo biện.”
“Đang party dưới nước, không mặc đồ bơi không lẽ lại mặc vest sao?”
Cận Chí Minh làm mặt lạnh, đẩy nhẹ người Đường Vận qua một bên, thản nhiên gối đầu nằm xuống bên cạnh cô, mắt nhìn lên ngọn đèn chùm trên trần nhà, sau đó tắt bớt đèn xuống, lim dim thở ra một tiếng có vẻ não nề.
“Ban đầu là em tự tìm tới trước, anh đã bảo rồi, đừng nên tìm anh.”
Đường Vận hậm hực, vung tay muốn đánh vào người Cận Chí Minh nhưng không ngờ bàn tay bị anh bắt lấy, thoắt một cái lật người, giam Đường Vận dưới thân. Anh nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, cảm giác động lòng không muốn dứt ra, anh nghiêng đầu nhìn chỗ sáp thơm đang tỏa ra làn khói mềm mại cùng hương thơm dịu ngọt, cõi lòng như được xoa dịu... anh từ bỏ ý nghĩ dụi tắt, bởi lẽ vừa hay cảm nhận được Đường Vận cũng trở nên mềm mại hơn trong vòng ôm của anh lúc này.
Cận Chí Minh cúi mặt, dứt khoát hôn xuống.
Từng đợt hôn lấn át, dây dưa, không chỉ thuần thục còn khơi gợi dục vọng, cố ý khiến đối phương rơi vào hố sâu vạn trượng.
Cận Chí Minh vừa hôn vừa cởi bỏ áo choàng tắm trên người Đường Vận ra, bàn tay mơn trớn trên da thịt đã bắt đầu nóng dần của cô, cảm xúc dâng tràn mãnh liệt.
Tiếng rên khe khẽ ám muội vang lên trong căn phòng, mùi sáp thơm lượn lờ cuốn vào tâm trí mang đến sức dụ hoặc làm đánh mất lý trí, Cận Chí Minh gấp gáp dạo đầu, hôn xuống ngực của Đường Vận liền nâng chiếc eo nhỏ của cô lên chậm rãi tiến vào.
Đường Vận run rẩy thở hắt ra một hơi, trong sự mơ màng vừa được lắp đầy, lý trí được đánh thức, bàn tay cô đặt xuống bụng dưới của Cận Chí Minh, ngăn anh cử động cơ thể.
“Không được...”
“Giờ nói ‘không’ đã trễ rồi.” Cận Chí Minh mặc kệ Đường Vận thẹn thùng vẫn theo bản năng mà áp sát vào.
Đường Vận bài xích, đánh mạnh vào bả vai Cận Chí Minh: “Anh dồn dập như vậy con bị tổn thương thì làm sao? Anh đi ra...”
Cận Chí Minh ngây người, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Đường Vận, bàng hoàng một trận: “Con? Con của anh?”
Đường Vận uất ức dồn nén, lại vì Cận Chí Minh làm càn mà tức giận không ít, trước lời nói của anh, cô không khỏi buồn bực, dứt khoát vung tay tát mạnh một cái chan chát.
Cận Chí Minh hoàn toàn tỉnh ra.
“Vậy anh nghĩ là con của ai chứ?”
“Không phải...” Cận Chí Minh rút ra khỏi người Đường Vận, ôm cô vào lòng, “Ý anh không phải vậy... Đường Vận!”
“Anh bạc bẽo, vô tình...” Đường Vận gục đầu vào vòm ngực của Cận Chí Minh oán trách, lặng lẽ rơi xuống nước mắt.
“... thực sự là đã có con rồi sao?” Cận Chí Minh đặt bàn tay ở dưới bụng Đường Vận xoa nhẹ, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng chấn động.
Trả lời câu hỏi như có như không của Cận Chí Minh chỉ có tiếng khóc thút thít.
Cận Chí Minh đau lòng, nhớ tới sự lạnh lùng đến mức ngu ngốc của anh những ngày qua hận không tự tát cho chính mình mấy cái.
Anh vỗ về Đường Vận trong lòng: “Đừng khóc nữa, chúng ta làm lành!”
Còn nghĩ tới chuyện làm lành nữa ư? Cô cứ chạy đi tìm gặp anh, có thể nói đã dẹp bỏ kiêu hãnh níu giữ đoạn tình cảm này.
“Những hai tháng qua em khóc còn ít nữa sao?” Đường Vận nói trong nghẹn ngào, yếu đuối.
“Hai tháng thôi em đã buồn tủi như vậy, ba năm dài trôi qua anh nhớ em nhiều đến độ nào?!”
Cận Chí Minh vuốt khẽ gương mặt của cô, không tìm ra được lời nào để an ủi cho hết, anh chỉ đành hành động, cúi xuống đặt vào bờ môi mềm ướt át của cô một nụ hôn, chậm rãi và dịu dàng.
Cảm nhận nhịp đập của hai trái tim như muốn hòa tan, mới thấu được, hóa ra tình yêu là thiên phú.
“Đường Vận! Anh... tiếp tục được không? Anh sẽ thật nhẹ nhàng...”
Tiếng thở nhẹ của Cận Chí Minh đầy khắc chế rơi xuống mang tai Đường Vận, có sức dụ hoặc phi thường.
Đường Vận không những không còn phản đối, còn ngoan ngoãn như chú mèo, thỏa hiệp yêu cầu của Cận Chí Minh.
Cô nhắm khẽ đôi mắt, đón nhận từng chiếc hôn rơi xuống, cho đến khi cô cảm nhận Cận Chí Minh sẽ thỏa mãn khao khát cháy bỏng đang đốt nóng cơ thể cô, thì anh đột nhiên khựng lại.
Cô mở mắt, nhìn thấy Cận Chí Minh lật người, vớ tay bật mở đèn ngủ.
“Anh sao thế?”
“Vừa nãy Simon có dùng thuốc gây mê khống chế em?”
Đường Vận gật đầu.
Cận Chí Minh nhíu mày, kéo áo choàng mặc lại cho Đường Vận, rồi vội xuống giường rót cốc nước, sau đó không nề hà hất vào lọ sáp thơm.
Đường Vận bây giờ mới chú ý tới lọ sáp thơm trong phòng, ngỡ ngàng trước loạt hành động bất thường của Cận Chí Minh, cô vội hỏi:
“Anh sao vậy? Cái đó là gì?”
“Em đang mang thai, liệu thuốc mê đó có làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ không đây? Anh đưa em đi gặp bác sĩ kiểm tra trước đã.”
“Bây giờ sao, đã trễ rồi.” Đường Vận ngồi dậy, ánh mắt tròn xoe ngỡ ngàng.
Cận Chí Minh trông thấy biểu cảm của cô không nhịn được cười, anh ngồi xuống cạnh giường, tiếu phi tiếu chiếu tướng.
“Anh đã hết hứng thú, em có trưng ra bộ mặt háo sắc này nhìn anh cũng không hữu dụng.”
Đường Vận xấu hổ, hừ lạnh một tiếng.