Đường Vận uất ức bẽ gãy nhành trúc quân tử, cắn chặt môi, nghe được mùi máu tươi trong lưỡi. Tại sao lại trở nên như vậy?
Cô thẩn thờ bước ra ngoài hành lang khuôn viên, dõi theo bóng lưng hai người bọn họ sau đó mệt mỏi gục đầu xuống, nghe được chính mình đang nức nở.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi hai chân đã tê rần, vừa muốn đứng dậy thì bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc.
“Đường Vận!”
Đường Vận quẹt nước mắt, những vẫn không ngước mặt lên nhìn, chờ đợi lắng nghe lời đối phương sắp nói:
“Đường Vận!”
“...”
“Em hãy từ bỏ đi, đừng tìm anh nữa.”
Đường Vận sững sờ, lúc này mới chịu quay mặt lại nhìn... nước mắt ngắn dài lườm người đàn ông trước mặt, anh ta chạy đi tìm cô, hóa ra chỉ muốn nói những lời này.
“Anh xác định rồi?”
“Phải.”
“Anh biết không, anh sẽ hối hận.”
Nói đến đây Đường Vận gắng gượng đứng lên, trực nhìn sâu vào đáy mắt của Cận Chí Minh.
Chỉ là...
“Anh đã có quá nhiều điều hối hận trong cuộc sống này, thêm bớt đi một điều cũng không đến mức tồi tệ. Nhưng đổi ngược là em... em sẽ càng hối hận!”
“Đây là kết quả hai tháng qua anh cặn kẽ suy nghĩ đó à? Thật khó cho anh tìm câu trả lời còn bận ra ngoài bàn chuyện phong lưu.”
Cận Chí Minh tỏ ra không nhân nhượng, lời lẽ khiêu khích: “Phải. Tâm tính dễ thay đổi, Cận Chí Minh anh hiện tại thích bàn chuyện yêu đương không nói tới trách nhiệm, càng không miễn cưỡng ai.”
“Cận – Chí – Minh! Anh quá đáng...” Tơ mắt đỏ ngầu, Đường Vận hoàn toàn bị kích động.
“Ít ra cũng chưa từng khiến em chịu tổn thương... Nếu còn chút rung động em có thể như những cô gái đó đến trêu đùa Cận Chí Minh này!”
Đường Vận bặm môi, lập tức vung tay lên thật cao... Cận Chí Minh không hề né tránh, nhắm mắt chờ đợi, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Đường Vận đánh xuống. Anh từ từ mở mắt...
Anh và cô nhìn nhau, cảm xúc lẫn lộn.
“Ô hô Minh, trốn ở đây tán tỉnh con gái?” Simon ôm một model ngoại quốc bước tới, tay cầm ly rượu vang đỏ, có vẻ ngà ngà say nói lớn.
Cận Chí Minh và Đường Vận đồng thời quay mặt lại nhìn gã, chỉ hậm hực thở ra, không ai nói với nhau câu nào.
Simon kia lại tỏ ra không hiểu chuyện, nói một cách thản nhiên như chỗ thân thiết với nhau:
“À. Hóa ra là tiểu mỹ nhân trong lòng cậu. Gu tao nhã đấy chứ!” Gã nhìn chằm chằm vào dáng người của Đường Vận, ngả ngớn nói. “Chẳng trách mấy ngày này để đám phụ nữ vây lấy, thì ra là đang chơi trò hờn dỗi. Tôi dùng từ không sai chứ?”
“Simon! Anh quá vô vị rồi.” Cận Chí Minh cau mày, bực dọc đáp.
Simon biểu tình vô tội vạ, xua tay: “Không không. Tôi là kiểu người thích cảm giác mới lạ, cậu rõ mà. Minh! Muốn có tư vị, hay là... chúng ta đổi bạn gái đi.”
Cô gái trong vòng tay của Simon có hơi khựng lại, tầm mắt liền di chuyển về phía Cận Chí Minh ánh lên tia hứng thú, có vẻ ngượng ngùng, hình như đã quen với việc trao đổi như thế này.
Đường Vận quan sát thấy, không khỏi bàng hoàng tái mặt, tay siết thành nắm đấm, hận không thể đấm cho gã một cú.
Cận Chí Minh càng khó coi hơn, anh bước tới chỗ Simon đang đứng, gằn giọng cảnh cáo: “Người của tôi không ai được động vào đâu, anh tự trọng đi!”
“Cậu quá thành thật rồi, tôi chỉ đang đùa.” Simon kéo giãn khóe môi, nâng ly rượu nhấp một ngụm lớn.
Cận Chí Minh quay qua nắm chặt khuỷu tay của Đường Vận kéo cô đi vào bên trong sảnh tiệc.
“Từ nay em đừng dại dột tìm anh nữa, đừng khiến bản thân rơi vào loại tình huống khó xử như vừa rồi.”
“Em khiến anh khó xử? Đàn ông các anh ra ngoài làm ăn đều giao lưu theo cách này, trao đổi phụ nữ?” Đường Vận hất mạnh tay vùng thoát khỏi Cận Chí Minh.
“Không cần em quản...” Cận Chí Minh vừa định mở lời cợt nhã đả kích Đường Vận, muốn khiến cô thất vọng mà từ bỏ, nhưng lúc quay mặt nhìn qua trông thấy cô thần sắc xanh xao lại không nỡ, anh vẫn là nhịn xuống, nhìn quanh sảnh tiệc một lược rồi hạ giọng nói:
“Được rồi, anh bảo Thang Kiệt đưa em trở về, đừng lưu lại đây lâu.”
Đường Vận trừng mắt, lặp lại câu nói của Cận Chí Minh: “Không cần anh quản.”
Dứt lời Đường Vận quay lưng bỏ đi, không muốn dây dưa với Cận Chí Minh nữa. Mà Cận Chí Minh nhìn cô lạnh lùng rời đi như vậy cũng không hề dễ chịu hơn.
Cận Chí Minh vẫn theo tiến trình sự kiện, tham dự party ngoài trời khu vực bể bơi trong resort.
Tại đây trình diễn áo tắm do các nhãn hàng tổ chức nhằm thu hút đầu tư từ các ông chủ lớn, KM của Cận Chí Minh mặc dù không có hứng thú với mảng này, nhưng phát triển trong giới giải trí không thể tham gia các hoạt động xã giao kiểu này, cốt là Simon rất có hứng thú.
Cận Chí Minh thân trần, chỉ mặc chiếc quần ngắn thời trang do nhà mốt chính của show diễn thiết kế riêng, một mình nằm ở chỗ ghế dài đón hoàng hôn, mặc kệ sự kiện đang huyên náo trước mặt.
Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Đường Vận khi nãy, tâm trạng nặng nề, đâu còn hứng thú ra ngoài kia xã giao với bất kì ai, cho nên đều giao phó hết cho Thang Kiệt.
Nằm gối đầu một lúc lâu, cho đến khi ráng chiều đỏ rực dần lụi tắt dần, những ánh đèn giăng đầy thay phiên chớp tắt, khung cảnh kinh diễm động lòng người càng trở nên mê hoặc, thanh âm ủy mị hò reo, thực sự là thế giới mà mấy gả đàn ông trên đời này ao ước được hòa nhập.
Cận Chí Minh nghe cổ họng ngứa ngáy, muốn tìm một điếu thuốc để hút, lúc ngồi dậy thì nhìn thấy Simon đi tới, dường như có chuyện cần nói riêng với anh.
“Sao thế?”
“Vừa nãy thất lễ, muốn tìm cậu tỏ chút thành ý.” Simon đặt vào tay Cận Chí Minh một chiếc thẻ từ, nở một nụ cười giảo hoặc.
Cận Chí Minh nhìn số phòng in trên mặt thẻ, liền đoán biết Simon lại tìm phụ nữ cho anh. Chỉ là hiện tại không có lòng dạ nào đối đáp với gả như mọi khi.
“Bớt nhàm chán.”
“Ở đây cậu là thổ địa, tôi không thể không biết thức thời. Huống hồ cậu vì tôi chơi khâm anh ba của mình coi như đã hết tình hết nghĩa.”
Cận Chí Minh thấy hứng thú, tựa lưng vào thành ghế tựa: “Simon! Thật không quen khi nghe anh nói chuyện chân thành đấy!”
“Tôi cũng chỉ là thằng lưu manh học cách cư xử, cái này...” Lại nhét chiếc thẻ vào tay Cận Chí Minh, “... coi như tôi nịnh cậu đi! Lô hàng có cập bến hay không, thật sự là phải nhìn sắc mặt cậu đó mà.”
Cận Chí Minh trầm mặc không nói.
Simon thì vẫn nhẫn nại thuyết phục: “Phụ nữ khi giận dỗi thì khó nói chuyện thôi, nhưng dùng đúng cách thức để an ủi lại dễ dàng hơn rất nhiều.”
“...”
“Xuất thân tiểu mỹ nhân cũng đáng gờm quá chứ, chẳng trách Minh cậu nặng lòng. Đổi ngược là tôi, càng để đối phương lệ thuộc.”
Cận Chí Minh bật dậy, vừa nghe liền biết Simon đề cập đến ai và đang bày trò quái quỷ gì, anh nghiến răng, bấu mạnh vào cổ áo Simon văng tục: “Đồ khốn, đùa như này không vui đâu.”
Cận Chí Minh bóp chặt chiếc thẻ trong tay, không chút nghĩ ngợi lao thẳng đi một mạch về khu vực phòng nghỉ bên trên.