- Anh Thư, ta sẽ bảo vệ cháu, cháu không cần phải lo lắng về những chuyện trước kia nữa.
- Tại sao ông lại đối tốt với tôi như vậy?
Tô Anh Thư không phải đứa ngốc, nếu Dương Chính Luân với mẹ cô chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thì không lý nào ông lại đối tốt với cô như vậy.
Dương Chính Luân nhìn vào đôi mắt của Tô Anh Thư, trầm ngâm một hồi rồi mới trả lời câu hỏi của cô:
- Ta thích bà ấy.
Một đáp án khiến Tô Anh Thư hoảng hốt, đường đường là người nắm giữ quyền lực lớn nhất tập đoàn Sky lại thích mẹ cô? Không lý nào lại như vậy được.
Tô Anh Thư lắc đầu, lạnh lùng đáp lại:
- Không thể nào, nếu không thích mẹ tôi tại sao lại để bà ấy lấy Tô Tri Huân? Tại sao ông không bảo vệ bà ấy? Tại sao lại để những kẻ khốn nạn kia giẫm đạp bà ấy?
Tô Anh Thư hét lên, cô không biết mình đang chất vấn Dương Chính Luân hay đang chất vấn chính bản thân mình. Mấy ngày qua, cô luôn đắn đo chuyện có nên chăm sóc Tô Tri Huân không. Mặc dù ông ta đã làm rất nhiều chuyện ác nhưng ông ta chính là cha ruột của cô. Người thân duy nhất còn sót lại trên cuộc đời này...
Một bên là lời hứa phải bảo vệ huyết mạch Tô gia với ông nội, một bên là mối thù hại chết mẹ, Tô Anh Thư cảm thấy bản thân cô làm thế nào cũng không ổn.
Dương Chính Luân không ngờ cô lại phản ứng gay gắt như vậy, ông giật mình sau đó nhanh chóng phản ứng lại, bước nhanh tới trước mặt Tô Anh Thư, tóm chặt lấy vai cô, ông nói:
- Anh Thư, cháu bình tĩnh lại đã, đừng căng thẳng, bình tĩnh lại trước đã.
Nhưng lúc này không hiểu tại sao Tô Anh Thư cảm giác như mình không thể tự làm chủ được bản thân, cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi Dương Chính Luân, hung hăng quát lên:
- Buông tôi ra, ông dựa vào gì mà dạy dỗ tôi, ông mau buông tôi ra.
Dương Chính Luân nhìn vào đôi mắt đỏ au của Tô Anh Thư, sống lưng ông bỗng lạnh toát, gương mặt tái xanh lại, ông vội vàng dùng tay đánh vào sau gáy Tô Anh Thư làm cho cô ngất xỉu. Sau đó Dương Chính Luân bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Chỉ biết một lúc sau, một đoàn người áo trắng chạy vào, Dương Chính Hàng cũng đi theo họ, anh ta sững sờ nhìn vào Tô Anh Thư đang hôn mê nằm trên sô pha, lý trí mách bảo anh ta là chuyện này có phần của Dương Chính Luân.
Do đó, không đợi Dương Chính Luân nói gì, Dương Chính Hàng đã lao tới túm lấy áo bác cả mình, lạnh lùng nói:
- Không phải cháu đã nói là không được đụng vào cô ấy sao?
Cảnh vệ của Dương Chính Luân vừa bước vào thấy cảnh tượng này liền vội lao tới nhưng bị ông dùng ánh mắt ngăn cản.
Đối với sự quá khích của cháu trai mình, Dương Chính Luân không những không ngạc nhiên mà vô cùng bình tĩnh nói:
- Nếu ta muốn làm gì nó thì cậu không có cơ hội ở đây đụng tay đụng chân với ta đâu. Nên chú ý thân phận của mình, Dương gia không phải trò đùa của cậu.
Nhưng lời này khiến cho Dương Chính Hàng giật mình, sau đó vội vàng buông tay, anh ta bị sự tức giận che mờ lý trí, với thủ đoạn của bác cả, nếu muốn ra tay thì bây giờ Tô Anh Thư sớm đã bị thiêu xác rồi.
Dương Chính Hàng cúi đầu, hạ giọng nói:
- Xin lỗi bác cả, vừa rồi là con suy nghĩ chưa thấu đáo.
Dương Chính Luân chẳng buồn quan tâm lời xin lỗi của cháu trai mình, ông bước tới chỗ các bác sĩ đang kiểm tra cho Tô Anh Thư, đây toàn là những nhân vật tinh anh trong giới y học được ông mời về để làm bác sĩ riêng cho mình.
- Tình hình của nó như thế nào rồi?
Vị bác sĩ già dẫn đầu đoàn người bỏ tai nghe xuống, đứng dậy nói:
- Với những triệu chứng trước mắt, 80% là đã sử dụng Angels Demons.
Sắc mặt của Dương Chính Luân tối lại, ông nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
- Chết tiệt!
Vị bác sĩ già kia thở dài, ông ấy nói:
- Không biết ai lại ác độc như vậy, để cho cô nhóc này sử dụng loại thuốc đáng sợ ấy.
Dương Chính Hàng ở bên này cũng suýt không đứng vững, anh ta lo lắng nói:
- Ông có chắc là Angels Demons?
- Cái này phải đợt kết quả xét nghiệm mới có kết luận chính xác. Nhưng dựa trên kinh nghiệm nghiên cứu loại thuốc này mấy năm qua của tôi thì...
Dương Chính Luân nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Tôi muốn có kết quả xét nghiệm ngay trong tối nay.
Vị bác sĩ già giật mình, vội vàng nói:
- Dương tổng, không thể nào nhanh như vậy được, Angels Demons không dễ kiểm tra ra như vậy được...
Nhưng Dương Chính Luân không nói lý, ông trực tiếp cắt ngang:
- Trần Triết Hạn, ông biết là tôi không thích nói nhiều mà?
Trần Triết Hạn tức mà không nói lên lời, đành nuốt cục tức vào:
- Được, được, được rồi, trong tối nay sẽ có kết quả cho ông.
Nói xong Trần Triết Hạn tức giận xoay người rời đi, nếu không phải hai người là bạn tốt mấy chục năm, ông đây cũng chẳng nhẫn nhịn vậy.
Dương Chính Luân nhìn theo bóng lưng của ông bạn mình, quay sang thư ký riêng nói:
- Cấp thêm chi phí cho giáo sư Trần làm nghiên cứu, ông ấy muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.
Tiếng của Dương Chính Luân không quá to cũng không quá bé, vừa vặn thu hết vào tai Trần Triết Hạn, ông ta cười đắc ý, cục tức ban nãy cũng tự tạ biết, vẫn là Dương Chính Luân hiểu ông ta nhất.