Tiếng động quá lớn lớn khiến Dương Chính Hành đang đứng canh ngoài cửa lo lắng mở cửa định tiến vào trong. Thế nhưng cửa chỉ vừa mở hé một chút, Dương Chính Luân đã quát lên:
- Không được vào đây!
Tiếng quát quá lớn khiến Dương Chính Hàng có chút do dự, bác cả anh ta chưa từng bao giờ nổi giận đến vậy, rốt cuộc Tô Anh Thư cùng bác cả đã nói chuyện gì?
Nhưng dù sao anh ta cũng không đành lòng để cho Tô Anh Thư gặp nguy hiểm nên cố chấp muốn tiền vào. Cửa vừa mở ra, thứ đòn chào Dương Chính Hàng là ánh mắt như muốn giết người của bác cả anh ta.
Dương Chính Hàng khiếp sợ, lo lắng hỏi:
- Bác cả, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đáp lại sự lo lắng của anh ta, Dương Chính Luân vô cùng lạnh nhạt nói:
- Ra ngoài, đóng cửa lại.
- Bác cả!
Dương Chính Hàng bình thường vẫn luôn tôn sùng bác mình cũng phải bực mình. Anh ta không hiểu sao một người đàn ông như bác cả lại chấp nhặt với một cô gái như Tô Anh Thư. Dù sao bác cả cũng đáng tuổi cha, tuổi chú của cô. Có chuyện gì cũng có thể từ từ nói, đau cần tức giận vậy.
Tô Anh Thư cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc, cô không hiểu sao bản thân lại có một dự cảm chẳng lành. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định giải vây cho Dương Chính Hàng bởi cô tin rằng Dương Chính Luân còn có chuyện muốn nói với cô.
- Dương Chính Hàng, anh ra ngoài trước đi, tôi không sao cả.
- Cô...
Dương Chính Hàng bị hai người này xoay vòng vòng muốn chóng mặt. Anh ta thật sự không hiểu chú ý cùng Tô Anh Thư đang nghĩ cái gì, tức giận xoay người đi ra ngoài.
"Cạch!" một tiếng rõ lớn, đủ thấy thấy Dương Chính Hàng đã tức giận như thế nào.
Mặc dù Tô Anh Thư biết là cô đã phụ lòng tốt của Dương Chính Hàng nhưng cũng không biết nói gì hơn, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô nên cô không muốn dính líu đến người khác.
Tô Anh Thư nhìn Dương Chính Luân, ông cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng bầu không khí căng thẳng cũng đã dịu hơn. Tô Anh Thư nhìn bàn tay đấm vào bàn đến rỉ máu của ông, trong lòng cũng có chút lo lắng, cuối cùng mở miếng nói:
- Dương tổng, tay của ông bị thương rồi kìa. Có cần tôi...
- Không cần.
Dương Chính Luân dứt khoát từ chối, nhìn bàn tay bị thương của mình, gương mặt ông không chút biến sắc, sải bước về chỗ của mình ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp:
- Vừa rồi thật xin lỗi cháu, là do ta xúc động quá không kiểm soát được cảm xúc, ta không cố ý dọa cho cháu sợ đâu.
Thay độ thay đổi nhanh đến chóng mặt của Dương Chính Luân khiến cho Tô Anh Thư càng thêm chắc chắn vào suy nghĩ của mình, vừa rồi ông đối với cô còn xa lạ. Nhưng kể từ khi biết cô là con của Châu Quỳnh Vân thái độ liền thay đổi.
Sự thật chỉ có một, chắc chắn mối quan hệ của mẹ cô và Dương Chính Luân không đơn giản.
Tô Anh Thư nhìn thẳng vào mắt Dương Chính Luân, vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Dương tổng quen mẹ tôi như thế nào vậy? Hiện tại thì Dương tổng có thể nói rồi chứ.
Thái độ lạnh nhạt của Tô Anh Thư làm cho Dương Chính Luân có chút cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không thể trách cô được, là do ông từ lúc gặp mặt đến giờ đều tỏ thái độ không tốt với cô.
Nhớ tới người phụ nữ tên Châu Quỳnh Vân, khóe môi Dương Chính Luân bất giác nở một nụ cười hạnh phúc nhưng kỉ niệm về những ngày tháng tươi đẹp ấy chỉ thoáng qua một lúc là biến mắt. Dương Chính Luân cười nhạt, một nụ cười đầy thê lương nói:
- Ta và bà ấy gặp nhau tại đại học H, được xem là hai người bạn thân thiết của nhau. Truyện Linh Dị
Tô Anh Thư kinh ngạc, theo những gì cô tìm hiểu được, mẹ cô không phải xuất thân trong danh gia vọng tộc làm sao vào học được một trong hai ngôi trường đắt giá nhất cả nước. Số tiền học phí mỗi năm của trường đại học H, cô tin chắc là mẹ cô không thể nào đủ khả năng đóng được.
- Dương tổng không nhầm sang người nào khác chứ?
Dương Chính Luân hiểu suy nghĩ của Tô Anh Thư, ông cười nói:
- Quả thực gia cảnh của ông bà ngoại cháu không tốt nhưng họ luôn cố gắng mang đến cho mẹ cháu điều kiện học tập tốt nhất. Mà mẹ cháu trong suốt những năm đại học cũng luôn giành được học bổng và các giải thưởng lớn trong và ngoài nước nên cũng chẳng phải bỏ một đồng nào ra đóng học phí cả.
Những tư liệu về mẹ cô bị Đỗ Mỹ Kiều tiêu hủy sạch sẽ nên đây là lần đầu tiên cô biết rằng mẹ mình là một người phụ nữ vô cùng giỏi giang. Vậy tại sao mẹ lại chọn gửi gắm cuộc đời mình cho một tên đàn ông tệ bạc như cha cô?
Đây có lẽ là một bí ẩn mà mãi cô cũng chẳng thể giải đáp được vì chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân không lỡ buông tay Chu Hứa Văn.
Tô Anh Thư thở dài, quay lại chủ đề chính:
- Vậy sao đó thì sao? Tại sao bà ấy lại quen biết Tô Tri Huân...
Nói đến tên của cha mình, Tô Anh Thư bỗng trở nên ngập ngừng, những ngày qua mỗi khi đối diện với ông ta cô lại có cảm giác tội lỗi với người mẹ đã mất của mình. Cô không biết là quyết định chăm sóc người cha này là đúng hay sai, liệu người mẹ đã mất của cô có buồn vì điều này không.
Cả đời mẹ cô đã khổ vì tên đàn ông ấy. Vậy mà bây giờ đứa con gái máu mủ mà bà mang nặng đẻ đau, dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng sống con lại đang chăm sóc cho người chồng tệ bạc của mẹ mình.
Dương Chính Luân liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của Tô Anh Thư nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không biết, ông nói:
- Ta và mẹ cháu thường xuyên tham gia các cuộc thi cùng nhau nên khá là thân thiết. Bọn ta còn được đại học ở Mỹ tặng học bổng toàn phần cho đi du học và ông bà ngoại con cũng rất đồng ý với điều này. Thế nhưng không hiểu tại sao đến ngày bay mẹ cháu lại biến mất, rất lâu sau đó khi ta về nước tìm bà ấy thì phát hiện ra...
Nói đến đây Dương Chính Luân có chút nghẹn lại, nói không thành lời:
- Ta phát hiện ra ông bà ngoại cháu gặp tai nạn và qua đời trên đường tiễn mẹ cháu ra sân bay. Do đó, mẹ cháu mới từ bỏ giấc mơ đi du học và ở lại trong nước. Không lâu sau đó, bà ấy quen biết với chau cháu, sau đó bọn họ tới với nhau. Có thể nói rằng, mẹ cháu là người đóng góp rất nhiều cho tập đoàn Tô thị, là người giúp Tô thị vực dậy khỏi cơn khủng khoảng tài chính lúc bây giờ.
Không ngờ cuộc đời mẹ cô lại nhiều thăng trầm đến vậy. Có lẽ với một người đã trải qua nhiều tổn thương như bà, bà rất mong chờ vào cuộc hôn nhân với Tô Tri Huân. Nhưng nào ai biết rằng, ông ta lại không giữ được mình.