"Trăm sự nhờ anh, tôi cũng không biết kinh doanh gì mấy nhưng cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút sau này còn mua này mua kia cho con gái của hồi môn."
"Anh Lê thật biết lo xa, chàng trai nào cưới được con gái anh quả thật có phúc."
Ba Lê mỉm cười đắc ý, nhắc đến Yến Thư ông luôn cảm thấy tự hào, vợ chồng ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này, cho nên ông muốn những điều tốt nhất cho con gái mình, mặc dù tiền lương của hai vợ chồng có thể khiến cuộc sống không phải lo toan, nhưng nếu sau này gả Yến Thư đi rồi cũng không thể để nhà trai xem thường gia sản nhà ông. Cho nên ông đã bàn với vợ đem tiền tiết kiệm của cả hai vợ chồng đi góp vốn vào công ty của nhà họ Trương.
"Tôi thấy nhà anh với nhà họ Vương rất thân thiết, chẳng lẽ hai nhà đã hứa hôn cho bọn trẻ hả?"
Mẹ Trương thử dò hỏi, cô bé Yến Thư kia cũng xinh xắn, thân thế cũng tốt, nếu có được một đứa con dâu như vậy bà cũng hài lòng. Đáng tiếc, lần trước trong bữa cơm ở nhà họ Lê, thái độ của Quân Hạo đối với Yến Thư hình như không tốt lắm. Bà đoán chắc chắn Quân Hạo không thích cô bé này, và bà nhận ra con gái nhà người ta cũng có vẻ không ưa con trai bà.
"Nào có, chúng tôi cũng hy vọng có thể làm thông gia với nhau nhưng quan trọng vẫn là ý của bọn trẻ. Chúng tôi tôn trọng suy nghĩ của hai đứa nhỏ, nhưng xem ra cơ hội làm thông gia với nhà họ Vương rất khó."
Ba Lê vừa nói vừa cảm thán rồi bất ngờ lấy chiếc túi đặt bên cạnh mình đưa cho ba mẹ Trương.
Ba Trương nhướng mày khó hiểu không hiểu ý của ba Lê, mẹ Lê đưa tay nhận chiếc túi rồi thử nhìn vào bên trong xem là gì, sau khi nhìn thấy vật bên trong, bà hoảng hốt khó tin. Bên trong chính là chiếc áo sơ mi trắng của Quân Hạo, áo trắng nào cũng giống nhau nhưng áo của Quân Hạo mặc là bà đặt may thiết kế riêng biệt, cho nên vừa nhìn bà đã nhận ra. Bà không ngờ người bạn Quân Hạo cho mượn áo lại là Yến Thư. Bây giờ thì có lẽ bà đã hiểu ý của ba Lê.
"Anh Lê, nếu nhà họ Vương không thể kết thông gia, vậy nhà họ Trương chúng tôi thì sao? Quân Hạo cũng là một chàng trai xuất sắc không thua kém con trai nhà họ Vương đâu nhé."
Mẹ Trương vừa nói hết câu thì ba Trương đã khó tin nhìn bà. Mẹ Trương mỉm cười đầy ý tứ với chồng rồi đẩy chiếc túi đựng chiếc áo của Quân Hạo cho ba Trương nhìn thấy. Tối qua bà cũng đã kể lại cho ba Trương nghe chuyện Quân Hạo cho bạn mượn áo. Quả nhiên, vừa nhìn thấy áo của Quân Hạo, ba Trương sửng sốt.
"Nếu Yến Thư và Quân Hạo ở cùng nhau thì thật sự là chuyện tốt mà. Dù là nhà họ Vương hay nhà họ Trương, tôi cũng đều cảm thấy yên tâm khi gả Yến Thư".
Ba Lê sáng mắt nói ra suy nghĩ của mình. Ông thật sự đã nghĩ như thế, gả Yến Thư đi xa, gả cho một gia đình xa lạ, gả cho một chàng trai mà ông không tỏ tường gia cảnh thật sự ông thể yên tâm. Bà nhà ông cũng có chung suy nghĩ như thế, thậm chí bà cũng đã từng bàn bạc với ông thử dò hỏi đồng nghiệp ai có con trai trạc tuổi Yến Thư để cho bọn trẻ xem mặt.
"Tôi chỉ sợ con bé Yến Thư không thích Quân Hạo nhà tôi thôi, thằng nhóc có chút xấu tính."
Ba Trương cũng háo hức với suy nghĩ của ba Lê nhưng cũng không quên chấp nhận sự thật.
Mẹ Trương ngược lại suy nghĩ rất thấu đáo, bà mỉm cười với ba Lê cũng như trấn an chồng mình.
"Bây giờ bọn trẻ cũng còn nhỏ, cũng chưa thể kết hôn liền được. Cho nên chúng ta còn nhiều thời gian để vun vén bồi đắp cho tình cảm của bọn trẻ mà đúng không?"
Sau khi tiễn ba Lê ra khỏi cửa, ba Trương kéo mẹ Lê vào nhà rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi. Hai người đang bàn tính với nhau làm cách nào để tạo cơ hội cho Quân Hạo có nhiều tình cảm với Yến Thư hơn thì Quân Hạo đột ngột xuất hiện.
"Ba mẹ đang nói gì vậy? Có chuyện gì liên quan đến con sao?"
Ba Trương liếc nhìn Quân Hạo rồi thở dài với mẹ Trương.
"Tôi nghĩ nếu tôi là con bé tôi cũng chọn thằng nhóc nhà họ Vương, bà ở nhà từ từ nghĩ cách nuôi hy vọng đi nhé. Tôi chẳng có chút lòng tin nào với đứa con trai này, tôi đến công ty đây."
Quân Hạo nhíu mày khó hiểu nhìn ba mình, mới sáng ra cậu đã làm gì sai sao? Tại sao ba của cậu lại mất lòng tin với cậu? Hơn nữa, ý của câu nói vừa rồi của ông là gì? Con bé nào? Nhà họ Vương gì?
"Bữa sáng mẹ đặt trên bàn, à đúng rồi, áo của con ở kia."
Mẹ Trương vừa nói vừa mỉm cười đầy ẩn ý với Quân Hạo.
Quân Hạo nheo mắt sững sờ, đột nhiên có cảm giác bất an. Áo của cậu tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ mới sáng sớm Yến Thư đã đến trả áo cho cậu? Vậy cô ta có nói gì khiến ba mẹ cậu hiểu lầm không? Càng nghĩ Quân Hạo càng cảm thấy nghi ngờ. Chắc chắn Yến Thư đã nói gì đó cho nên ba của cậu mới tỏ thái độ kia. Cậu suy nghĩ một chút rồi thờ ơ giải thích.
"Mẹ đừng tin mấy lời Yến Thư nói, cô gái này không đơn thuần như ba mẹ nghĩ đâu."
Mẹ Trương nhướng mày thầm đoán được suy nghĩ của Quân Hạo, bà chắc chắn Quân Hạo đã nghĩ người đem áo đến là Yến Thư, bà thử thăm dò.
"Cô gái không đơn thuần mẹ cũng nghĩ vậy đấy, nếu không con cũng không để ý đến cô bé."
Quân Hạo nhíu mày:
"Ai để ý cô ta, mẹ đang nói gì thế? Nếu mẹ nghĩ con thích cô ta thì mẹ hãy bỏ ngay suy nghĩ đó đi, không bao giờ có chuyện đó xảy ra."
"Mẹ chưa từng có suy nghĩ đó đâu, vì mẹ nghĩ một đứa xấu tính như con không thể nào lọt vào mắt cô bé đáng yêu như Yến Thư được."
Mẹ Trương lắc đầu thở dài rồi đứng dậy đi lên lầu. Quân Hạo tức đến gương mặt đỏ bừng mà không biết phải bật lại thế nào.