Quân Hạo vừa đẩy Yến Thư ra đến cổng thì xe của ba Lê đúng lúc dừng lại trước mặt hai người. Ba Lê hốt hoảng với tình huống trước mắt, ông lấp bấp.
"Hai đứa… hai đứa…"
Yến Thư nhìn biểu hiện của ba mình là đoán được ông đang suy nghĩ điều gì nên vội vàng kéo tay ông.
"Mọi chuyện không như ba tưởng tượng đâu. Chúng ta về nhà trước được không? Về nhà con sẽ kể rõ cho ba hết mọi chuyện được không?"
"Nhưng…"
"Con khó thở quá!"
Yến Thư đột nhiên ôm lấy ngực thở dốc. Ba Lê sợ tái mặt vội vàng bế ngang Yến Thư lên xe rồi phóng xe đi mất.
Quân Hạo ngơ ngác đứng thẫn thờ tại chỗ nhìn theo chiếc xe đã khuất dạng trong dòng xe tấp nập trên đường.
***
"Chào mẹ!"
"Ừ… chờ đã. Quân Hạo, áo của con đâu? Tại sao lại cởi trần?"
Mẹ Trương sửng sốt khi phát hiện Quân Hạo không mặc áo trở về nhà. Trên tay cũng không cầm theo bất kỳ vật gì.
"Con cho bạn mượn. Con mệt quá! Con lên phòng tắm ngủ một giấc đây. Nếu không có việc gì quan trọng đừng làm phiền con."
Quân Hạo thờ ơ bỏ lại một câu rồi đi nhanh về phòng đóng sầm cửa lại. Mẹ Trương nheo mắt nghi ngờ trong lòng đắn đo tự hỏi, là ai có bản lĩnh có thể khiến con trai cao quý thích sạch sẽ của bà cho mượn áo.
***
Yến Thư vừa nằm dài trên giường thì ba Lê đã xuất hiện ngay bên cạnh. Ông im lặng không nói gì cứ như vậy nhìn chằm chằm Yến Thư. Yến Thư muốn phớt lờ xem như ông không tồn tại cũng không được. Ánh nhìn của ông làm cô không thể nào ngủ được. Cuối cùng đành bất lực lên tiếng kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra cho ông biết.
"Con nói cái gì? Thật quá đáng. Con gái yêu quý bảo bối của ba mà cũng dám đánh, dám ức hiếp. Bọn này không yên với ba đâu. Ba sẽ kiện bọn chúng đến cùng. Ba sẽ đòi lại công bằng cho con. Ba sẽ cho bọn chúng ở tù mọt gông. Ba sẽ bắt bọn chúng đến quỳ gối xin lỗi con."
"Ba… ba. Bình tĩnh nghe con nói hết được không?"
Yến Thư thở dài đưa tay đỡ trán. Cô đã đoán trước chắc chắn sau khi biết chuyện cô bị ức hiếp nhất định ba Lê sẽ kích động thế này. Cho nên lúc đầu cô đã cố tình trốn tránh không muốn kể sự thật.
"Con gái! Con không cần sợ hãi. Ba nhất định sẽ bắt hết bọn chúng, sẽ không còn đứa nào dám ức hiếp con gái ba nữa."
Ba Lê càng nghĩ càng tức giận. Con gái ông hết mực thương yêu chiều chuộng, từ nhỏ đến bây giờ ông chưa nỡ đánh cô một lần nào. Vậy mà lại có kẻ to gan không sợ chết dám đánh con gái ông. Lại còn âm mưu muốn ***** *** con gái ông đến chết. Nếu ông không nghĩ cách trả thù cho con gái thì ông không đáng ngồi trên vị trí hiện tại.
"Ba. Nếu ba còn muốn con yên ổn học tập ở trường này đến hết năm thì ba đừng làm gì cả. Ba yên tâm, không phải con không muốn trả thù. Mà là vì con biết đám người đó cũng không sống thọ."
Yến Thư nhanh chóng giải thích với ba mình. Cô thật sự không muốn làm lớn chuyện này. Mặc dù hành động của đám người đó làm cô rất đau đớn và nhục nhã. Cô cũng không phải thánh mẫu mà dễ dàng buông tha tha thứ cho họ, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng vì cô nhìn ra được trong đám người ức hiếp cô. Chẳng có kẻ nào sống qua khỏi năm năm. Nếu có thì là cô gái đã đổ oan cho cô. Cô ta sống thọ nhất, được hẳn sáu năm ba tháng hai mươi ngày nữa.
"Chuyện nào ra chuyện đó. Làm sai thì phải nhận lấy hậu quả. Còn sống chết của bọn nó ba không quan tâm."
Ba Lê kiên quyết với quyết định của mình. Bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi phòng mặc cho Yến Thư kêu gào giải thích.
Yến Thư thở dài, bất lực nhắm mắt lại. Những ngày tháng sau này của cô có lẽ sẽ còn nhiều điều bất ổn hơn nữa xảy ra. Cô chỉ hy vọng sẽ không có ai chết trước mặt cô nữa là được.
***
"Ba có việc phải đến nhà chú Trương. Con có muốn gửi trả áo cho thằng nhóc Quân Hạo không? Ba trả giúp cho."
Mới sáng sớm ba Lê đã xuất hiện trong phòng Yến Thư. Yến Thư vẫn còn đang say ngủ cho nên không nghe rõ những lời ba mình nói, nhưng để yên tĩnh ngủ tiếp cho nên cô đã ậm ừ chiều theo ý ba Lê.
Ba Lê cười nham hiểm rồi đi đến phòng vệ sinh. Quả nhiên như những gì ông nghĩ, áo của Quân Hạo đã được giặt sạch sẽ và treo lên giá. Từ lần đầu gặp gỡ Quân Hạo, ông không có cảm tình bằng Khôi Nguyên của nhà họ Vương. Nhưng qua chuyện vừa xảy ra với Yến Thư. Ông lại có suy nghĩ khác. Nếu kết thông gia với nhà họ Trương cũng không phải không được. Hơn nữa, không hiểu vì sao ông lại nghĩ Yến Thư xứng đôi với Quân Hạo hơn là Khôi Nguyên.
"Con gái! Con thích thằng nhóc Quân Hạo hơn hay thằng nhãi nhà họ Vương hơn?"
"Con gái…"
"Ba ơi! Con đau đầu quá."
Yến Thư càm ràm lấy tay kéo chăn che lên đầu.
"Con thích Quân Hạo hơn hả?"
Ba Lê không nghe rõ nhướng mày hỏi lại. Nhưng lần này chờ mãi cũng không nghe Yến Thư trả lời. Chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cô. Ông thử gọi cô thêm lần nữa nhưng cô vẫn im lặng. Ông cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của cô nữa. Cằm lấy áo của Quân Hạo rồi quay người rời đi.
Trong không gian yên tĩnh một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Con có điên mới thích tên ma quỷ như cậu ta."