Quân Hạo được ba mẹ cho làm tất cả các kiểm tra sức khỏe sau khi chắc chắn sức khỏe của cậu không có vấn đề ba mẹ mới cho Quân Hạo xuất viện. Ngày hôm sau Quân Hạo vẫn đến lớp như bình thường.
"Quân Hạo, cậu ổn chứ? Tôi nghe nói hôm qua cậu ngất xỉu ngoài đường mà sợ gần chết".
"Quân Hạo, cậu khỏe chưa? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm".
Quân Hạo vừa đến lớp các bạn trong lớp đã chạy đến quan tâm hỏi thăm nhưng Quân Hạo không nói lời nào, lạnh lùng tiến về phía chỗ ngồi. Mọi người liếc mắt nhìn nhau ai cũng cho rằng Quân Hạo đang mệt mỏi không muốn nói chuyện cho nên cũng không tiếp tục làm phiền, ai về chỗ người đó trả lại cho Quân Hạo không gian yên tĩnh.
***. Truyện Thám Hiểm
"Buổi trưa tôi ở lại trường, cậu không cần đưa tôi về nhà nữa".
"Hay tôi cũng ở lại cùng cậu nhé"
"Không cần đâu, buổi chiều cậu còn phải đến lớp học đàn không phải sao? Về nhà nghỉ ngơi đi. Mẹ tôi có đặt cơm ở nhà hàng cho tôi rồi, đến giờ ăn trưa họ sẽ đem đến tận lớp, cậu đừng lo lắng".
Yến Thư trấn an Khôi Nguyên, buổi chiều giáo viên muốn gặp Yến Thư để trao đổi về bài tập ôn thi để cô đi thi đấu vào cuối tuần. Cô đang gặp khó khăn trong việc đi lại cho nên không muốn chạy tới chạy lui phiền phức nên quyết định buổi trưa ở lại trường nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sâu khi gặp giáo viên rồi về nhà luôn. Khôi Nguyên đẩy xe lăn của Yến Thư đến cửa lớp thì bất ngờ một đám bạn trong lớp ùa ra, suýt chút nữa có bạn ngã lên người Yến Thư đang ngồi trên xe.
"Các cậu làm gì thế? Giáo viên sắp vào rồi còn đùa giỡn". Khôi Nguyên nhíu mày khó chịu.
"Xin lỗi, tại bọn họ đuổi tôi nên tôi mới…"
"Ai biểu cậu không cho bọn này xem ảnh bạn gái của cậu". Đám bạn đứng xung quanh nháo nhào giải thích.
"Chuyện riêng tư của người ta các cậu không có quyền ép buộc người ta phải chiều theo ý các cậu. Nếu…" Yến Thư đang nói giữa chừng thì nhíu mày nhìn bạn nam đang đứng gần cô chằm chằm. Yến Thư nhìn thấy thời gian trên trán của cậu bạn đang nhảy số màu đỏ, nhưng cô còn chưa kịp nhắc nhở cậu bạn thì giáo viên đã đến. Mọi người gấp gáp trở về chỗ ngồi, Khôi Nguyên cũng nhanh chóng đưa Yến Thư trở về chỗ.
Suốt buổi học Yến Thư luôn dồn sự chú ý đến bạn nam vừa rồi. Thời gian của cậu ta chuyển sang màu đỏ nghĩa là cậu ta sắp chết. Và vừa rồi cô nhìn thấy chỉ còn lại khoảng mười phút. Theo như cô nhớ thì tất cả các thành viên trong lớp không ai mắc bệnh nan y để phải chết một cách đột ngột thế này. Vậy thì cậu bạn kia tại sao chết? Mười phút nữa thì cậu ta vẫn ngồi trong lớp học này, vậy thì khả năng bị người ta giết là không thể nào. Ánh mắt nhìn chăm chú của Yến Thư khiến cậu bạn kia nhận ra, cậu bạn quay đầu nhìn Yến Thư. Yến Thư liền nhìn thấy thời gian của cậu ấy chỉ còn lại ba phút.
"Có chuyện gì vậy? Cậu nhìn thấy thời gian sống của Tùng sao?" Khôi Nguyên cũng nhận ra phản ứng nặng nề khác thường của Yến Thư nên thử lên tiếng dò hỏi.
"Ừ. Chỉ còn lại ba phút". Yến Thư lạnh nhạt.
Khôi Nguyên cũng bắt đầu cảm thấy nặng nề, cảm thấy khó hiểu vì không biết tại sao Tùng lại sắp chết trong giờ học. Khôi Nguyên cũng bắt đầu nhìn Tùng chăm chú. Và một lúc sau cả Khôi Nguyên và Yến Thư điều nhìn thấy Tùng mở cặp lấy ra một chai nước. Yến Thư và Khôi Nguyên đưa mắt nhìn nhau sau đó cả hai đồng thanh hét lên.
"Tùng đừng uống".
"Đừng uống nước đó".
Giáo viên đang giảng bài dừng lại nhíu mày nhìn chằm chằm Yến Thư và Khôi Nguyên. Cả lớp cũng đổ dồn ánh mắt vào hai người. Tùng cũng dừng động tác nhìn hai người.
"Đừng uống nước đó, nếu không cậu sẽ chết đó". Yến Thư vội vàng nói với Tùng và cô nhìn thấy mười giây cuối cùng trên trán Tùng đang nhấp nháy.
"Cậu đừng đùa, đây là nước hoa quả do chính tay mẹ mình làm rất hợp vệ sinh đấy". Tùng vừa nói vừa đưa chai nước lên miệng uống. Và khi Tùng đưa chai nước đã uống cạn ra trước mặt Yến Thư mỉm cười nhìn cô thì lúc này Yến Thư lại rớt nước mắt.
Nụ cười của Tùng cứng ngắt ngay sau đó, cậu bất ngờ co giật rồi ngã xuống làm cả lớp và giáo viên hốt hoảng. Mọi người vội vàng đưa Tùng lên phòng y tế nhưng chỉ duy nhất Yến Thư biết chắc chắn Tùng sẽ không thể sống. Cô bật khóc nức nở như trẻ nhỏ.
Quân Hạo nheo mắt nhìn Yến Thư chăm chú, những gì Yến Thư và Khôi Nguyên vừa nói với nhau cậu điều nghe thấy hết. Vốn dĩ cậu không tin lời nói của Yến Thư nhưng bây giờ thì không thể không tin.
"Đừng khóc nữa, rõ ràng bạn đã làm hết sức nhắc nhở bạn ấy rồi. Đó là số mạng của bạn ấy, chúng ta không thể thay đổi được". Khôi Nguyên cố trấn an Yến Thư.
***
Sau cái chết của Tùng cả lớp bắt đầu cảm thấy sợ hãi và xa lánh Yến Thư nhiều hơn. Khôi Nguyên không yên tâm để Yến Thư ở lại một mình cho nên muốn ở lại cùng Yến Thư buổi trưa nhưng Yến Thư lại không đồng ý. Cuối cùng Yến Thư vẫn ở lại trong lớp một mình vào buổi trưa.
"Đây là phần ăn của cô. Chúc cô ăn ngon miệng". Nhân viên giao hàng đưa cơm đến tận lớp học cho Yến Thư sau đó rời khỏi.
Yến Thư vừa chuẩn bị ăn cơm thì đột nhiên có một nhóm người tiến vào lớp.
"Chính nó, nó chính là phù thủy giết chết bạn trai của tao".
Yến Thư nhíu mày nhìn đám người trước mặt, cô không nhìn ra thời gian sống của người nào nhưng nhìn thấy được làn khói sát khí trên đỉnh đầu bọn họ. Đột nhiên cô cảm thấy bất an và lo sợ cho chính bản thân mình.
"Các người muốn làm gì? Cái chết của Tùng rõ ràng không liên quan đến tôi? Nếu các người muốn làm bậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy". Yến Thư bình tĩnh cánh cáo bọn họ.
"Báo cảnh sát? Bọn tao chỉ đến để phục vụ mày ăn cơm thôi. Tụi bây giữ hai tay nó lại".
Yến Thư trừng lớn mắt nhìn đám người trước mặt, một đứa con trai giữ chặt hai tay cô về phía sau, một đứa ra sức nhét thức ăn vào miệng cô liên tục. Cô cố gắng vùng vẫy chống trả nhưng vô ích.
"Các người đang làm gì thế hả? Buông cô ấy ra?"