Quân Hạo đột nhiên cảm thấy choáng váng sau khi đã hét lớn tiếng. Rõ ràng ở kiếp trước cậu chưa từng trải qua tình trạng này. Sau anh có thể yếu đuối đến mức đi dưới nắng một lúc là tụt đường huyết, ngất tại chỗ được.
"Chị ơi! Mặt anh ấy lại tái nhợt rồi, em có cần cho anh ấy ăn kẹo của em nữa không?" Bé gái kéo tay Yến Thư.
"Vừa rồi anh ta nạt em, em không tức giận hả? Còn muốn giúp anh ta, cho anh ta ăn kẹo." Yến Thư ngạc nhiên trước phản ứng của bé gái. Cô âm thầm nghĩ, cô bé này thật sự rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Chứng minh ba mẹ em đã dạy dỗ em rất tốt. Nào ngờ sau đó cô lại nghe được lý do từ cô bé, khiến cô dở khóc dở cười.
"Anh ấy đẹp trai mà, tha thứ được."
Yến Thư liếc nhìn Quân Hạo đang khó nhọc ngồi bệt dưới đất, mặc dù cô biết có lẽ anh sẽ không chết nhưng nếu mặc kệ anh ta thì cô làm không được.
"Không cần kẹo của em đâu. Em đưa kẹo cho anh ta có khi anh ta còn chết nhanh hơn." Yến Thư ra hiệu cho bé gái không cần đưa que kẹo đang ngậm cho Quân Hạo nữa.
"Tại sao ạ? Vừa rồi que kẹo của em giúp anh ấy khỏe lại mà." Bé gái vẫn kiên trì với que kẹo của mình.
Quân Hạo chưa ngất xỉu cho nên cậu nghe rõ hết những lời giữa Yến Thư và bé gái đang nói với nhau. Cậu thật sự rất mệt, trái tim đập rất nhanh, đầu quay quay khó chịu vô cùng cho nên cậu cũng không muốn tiếp tục tranh luận với Yến Thư nữa. Cậu lần tìm điện thoại muốn tự mình gọi cho xe cứu thương nhưng thật sự cậu không còn chút sức lực nào.
"Gọi xe cứu thương đúng không? Tôi giúp cậu gọi. Nếu cậu có chết cũng không quay về trách tôi thấy chết không cứu."
Yến Thư dùng điện thoại của mình gọi xe cứu thương cho Quân Hạo. Vừa tắt điện thoại thì Vương Khôi Nguyên đã chạy đến chỗ cô.
"Yến Thư, bạn làm gì ở đây thế? Sao không ở chỗ bóng cây kia chờ tôi." Vương Khôi Nguyên đang lo lắng cho Yến Thư nên không chú ý người ngồi bệt phía bên phải của cô, cho đến khi cậu đến gần mới nhìn thấy Quân Hạo.
"Quân Hạo, cậu làm sao vậy? Tại sao sắc mặt kém thế?" Khôi Nguyên hốt hoảng chạy đến bên cạnh đỡ lấy Quân Hạo.
"Cho cậu ta uống trà sữa đi, có lẽ cậu ta sẽ đỡ hơn một chút đó. Tôi đã gọi xe cứu thương rồi." Yến Thư thờ ơ lên tiếng.
Mặc dù Khôi Nguyên không thích Quân Hạo nhưng khi nhìn thấy cậu ta cần sự giúp đỡ, cậu cũng không làm ngơ. Cậu lập tức làm theo lời Yến Thư. Bởi vì từ nhỏ Yến Thư đã theo mẹ đọc sách y khoa cho nên cô ấy cũng có chút hiểu biết về bệnh lý và sơ cứu điều trị.
"Na Na, trà sữa của con đây, chúng ta về nhà thôi." Mẹ của bé gái cũng đã quay trở lại.
Người mẹ bước đến gần cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Quân Hạo đang ngồi bệt dưới đất. Nhưng sau đó Yến Thư đã giải thích tình trạng của cậu cho mẹ bé gái biết.
"Tạm biệt em Na Na. Có duyên sẽ gặp lại." Yến Thư mỉm cười chào tạm biệt bé gái đáng yêu.
Thế nhưng cô bé Na Na lại không quan tâm đến lời chào của Yến Thư. Cô bé bước đến gần Quân Hạo.
"Anh Quân Hạo, em là Na Na, học ở trường mẫu giáo hoa mẫu đơn. Sau khi khỏe lại anh nhớ đến trường tìm em nhé. Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
"Na Na không được nói lung tung. Chúng ta về nhà thôi." Mẹ Na Na mỉm cười khó xử nắm tay cô bé kéo đi nhưng cô bé lại cố nán lại nhắc nhở Quân Hạo thêm.
"Anh trai Quân Hạo, em là Na Na, anh phải nhớ kỹ tên em đấy nhé."
Khôi Nguyên nhìn Quân Hạo rồi liếc nhìn Yến Thư đang bật cười ha hả mà không hiểu vừa rồi khi cậu không ở đây đã xảy ra chuyện gì. Nhưng từ thái độ của Quân Hạo, cậu có thể đoán đây không phải chuyện vui vẻ gì đối với cậu ta.
"Anh trai Quân Hạo, chúc mừng cậu, sau này đã có cỏ non cho cậu gặm rồi." Yến Thư trêu chọc rồi tiếp tục cười lớn.
Quân Hạo đen mặt nhìn Yến Thư, nếu cậu đang có sức khỏe tốt chắc chắn Yến Thư đã không thể cười được nữa. Mặc dù cậu đã hàng ngàn lần tự nhủ với bản thân, cậu là người trưởng thành không cần so đo quá nhiều với những đứa trẻ không hiểu chuyện. Nhưng thật sự cậu không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.
"Quân Hạo, cậu làm sao vậy? Tỉnh lại Quân Hạo." . Truyện Linh Dị
***
"Quân Hạo, con tỉnh rồi sao?"
"Mẹ! Tại sao mẹ lại ở đây? Con đang ở đâu?"
"Đây là bệnh viện, con ngất xỉu ngoài đường. Bạn học của con nhìn thấy nên đã gọi xe cấp cứu đưa con vào đây đó. Tại sao sức khỏe của con đột ngột kém như vậy? Có phải gần đây con lại lén lút uống rượu không?" Mẹ Trương nhíu mày khi biết tin Quân Hạo nhập viện vì hạ đường huyết. Rõ ràng cậu vừa kiểm tra sức khỏe định kỳ một tháng trước, tất cả các chỉ số điều tốt. Tại sao đột nhiên lại có chuyện ngất xỉu giữa đường? Bà vừa lo lắng vừa tức giận vì nghi ngờ Quân Hạo đã ở sau lưng bà uống rượu nên sức khỏe mới tệ đi.
"Bạn học của con đâu?" Quân Hạo không quan tâm lời nói tức giận của mẹ mình mà lạnh nhạt hỏi.
Bởi vì cậu cảm thấy kỳ lạ, nếu Khôi Nguyên và Yến Thư đưa cậu vào đây thì chắc chắn mẹ cậu đã nhận ra họ. Chẳng lẽ họ chỉ giúp cậu lên xe cứu thương nhưng không theo đến đây.
"Quân Hạo, mẹ nhắc nhở con. Sau này nên thay đổi tính cách sống tốt với bạn bè một chút để có bạn đi theo vào bệnh viện." Mẹ Trương trừng mắt.
Khi bà chạy đến bệnh viện không thấy bạn học nào ở cùng Quân Hạo, bà chỉ biết thở dài. Không những không trách người bạn đã giúp gọi xe cứu thương, ngược lại bà cảm thấy may mắn vì ít nhất bạn học kia cũng đã không bỏ mặc Quân Hạo. Giúp cậu gọi xe cứu thương đã là quá tốt rồi.
Trong lúc đó Yến Thư đang ngồi uống trà sữa thoải mái trong phòng và bình thản nói chuyện với Khôi Nguyên.
"Yến Thư, chúng ta không đi theo Quân Hạo đến bệnh viện có ổn không? Lỡ như bệnh viện không liên lạc được với người nhà cậu ấy thì sao."
Khôi Nguyên vẫn lo lắng cho Quân Hạo. Lúc xe cứu thương đến cậu muốn đi theo xe nhưng lại không thể bỏ Yến Thư một mình ở lại. Vốn dĩ đưa cô về nhà rồi cậu sẽ chạy vào bệnh viện xem tình hình của Quân Hạo nhưng cô lại không cho cậu đi.
"Cậu không cần lo lắng đâu, dù thế nào cậu ta cũng không chết được."