Rốt cuộc lúc trước cũng là chính mình mặt dày mày dạn kiên trì tự tiến vào, cũng không phải là do người ta chủ động mời đến, nói thật, đối với điểm này bản thân anh ta cũng cảm thấy có một chút cảm giác xấu hổ, vào lúc sau khi Khuất Vân quyết định trở về, lập tức hạ quyết tâm, từ giờ trở đi, nhất định để cho Nhạc Thiên Thơ chủ động mở miệng đem bản thân giữ lại, chỉ có như thế mới có thể tha thứ cho cô nhóc vô tri vô giác kia.
Nói được thì làm được, ở một loạt động tác lúc sau, cuối cùng bản thân rốt cuộc cũng đem một thân bụi bặm này giặt sạch sẽ, làm lơ cô nhóc vẫn luôn thấp thỏm lo âu kia, về tới phòng của chính mình.
Còn đóng cửa một cách hết sức, nhìn thấy trong mắt cô nhóc kia lộ ra một sự nghi hoặc, không khỏi mừng thầm một chút.
Hừ, xem cô nhóc đó về sau còn dám như thế hay không, hôm nay bất luận như thế nào cũng nhất định phải trừng phạt cô nhóc đó cho thật tốt, hôm nay đừng mơ tưởng mình sẽ nhiều lời dù chỉ một câu với cô ấy.
Tuy rằng trong lòng có ý nghĩ như vậy, chỉ là Khuất Vân cũng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, rốt cuộc thói quen đã thành tự nhiên, mỗi ngày trước khi sắp ngủ đều sẽ nghĩ nói một chút lời vô nghĩa với người ta, chỉ là hôm nay lạnh nhạt thành dáng vẻ này, làm cho anh ta nhất thời cũng có chút cảm thấy không thói quen.
Nhàm chán nằm ở trên giường, lật xem quyển sách ở trong tay, mắt dù nhìn vào sách nhưng suy nghĩ lại không có đặt ở mặt trên quyển sách này, trong đầu lại đang phỏng đoán lung tung cô nhóc bên ngoài kia rốt cuộc hiện tại đang làm cái gì!
Ăn cơm, ngủ, hay vẫn là uống nước đây cơ chứ?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng gõ vang lên, anh ta vội vàng giả trang thành mình đã ngủ, một đầu rút vào trong chăn, tùy tay đem quyển sách đặt ở phía dưới gối đầu, những động tác liên tiếp này, thật đúng là liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi vậy.
Nhạc Thiên Thơ nhìn bộ dáng bỏ qua mình của Khuất Vân, cô ấy cảm thấy bản thân cần phải tiến vào giải thích một chút với anh ta, rốt cuộc cũng là do chính mình buông ra lời đả thương người thực sự là việc không đúng, nếu như không chủ động xin lỗi, chỉ sợ có chút không ổn.
Sau khi nhẹ nhàng mà gõ cửa phòng, cô ấy chợt phát giác bên trong cư nhiên không có một chút tiếng vang, không khỏi âm thầm phỏng đoán, do dự không biết có nên tiến vào hay không, hay vẫn là không nên tiến vào đây?
Vào thời gian này chắc hẳn anh ta sẽ không có khả năng lập tức đi ngủ rồi đi nhỉ? Lấy sự quan sát của Nhạc Thiên Thơ tới xem, Khuất Vân hẳn là không có khả năng đi ngủ vào lúc này, bởi như thế không giống với cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của anh ta.
Nhẹ nhàng đẩy đẩy, phát giác cửa phòng không có khóa lại, cô ấy thả chậm bước chân đi đến.
Nhìn Khuất Vân sớm đã ngủ say giấc kia, Nhạc Thiên Thơ không hiểu lý do vì sao cư nhiên lại có một chút phiền lòng, âm thầm nói thầm một tiếng.
“Làm sao mà lại đi ngủ sớm đến như vậy, sẽ không phải vì thế mà chán ghét mình chứ?”
Những lời này không lớn mà cũng không nhỏ, nhưng lại bị Khuất Vân đang giả bộ ngủ kia nghe được đến không còn một mảnh, anh ta cố nén ý cười sắp buột miệng thốt ra kia lại, cảm thấy việc ẩn nhẫn thật là quá thống khổ. Chuyện chán ghét cô ấy này chưa nói tới, nếu quả thật chán ghét mà nói, căn bản không có khả năng tiếp tục ở lại nơi này, trừ phi thật sự thích, bằng không, đổi lại ở trên người người khác là căn bản không có khả năng làm được, đối với điểm này, Khuất Vân hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng hiểu được, nhưng luôn bất đắc dĩ với hiện thực tàn khốc.
Tuy rằng chính mình sớm đã chờ không kịp, chỉ là Nhạc Thiên Thơ lại vẫn như cũ đem chính mình giam giữ ở bên ngoài cửa lòng, bất luận anh ta có dùng sức gõ đến như thế nào, lại trước sau chỉ có thể lộ ra một chút khe hở mà thôi, không dám đem anh ta hoàn toàn cất chứa vào trong.
Khuất Vân nguyện ý chờ, bất luận là chờ tới khi nào, anh ta cũng đều sẽ nguyện ý, chờ đến khi nào cô ấy gật đầu đáp ứng mới thôi, chẳng qua phải đặt dưới tiền đề là nhất định đừng rời khỏi, nếu sau khi rời đi, phảng phất sẽ giống như diều trong tay, chặt đứt sợi dây ràng buộc, rốt cuộc muốn tìm cũng tìm không được.
Loại lo lắng này, cả ngày vẫn luôn hiện hữu ở trong lòng Khuất Vân, làm cho anh ta luôn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi, một ngày không thấy, sợ vào một ngày nào đó việc này thành sự thật, cả hai người thật sự cách xa nhau. Rồi sau đó phát sinh sự việc để cho Khuất Vân nghĩ cũng không dám nghĩ đến, việc hôn nhân đại sự há phải việc một mình anh ta có thể làm chủ được, trở ngại phương diện người nhà thật mạnh mẽ, nhiều phương diện bối rối, vẫn luôn quấn quanh ở bên người anh ta, trước sau đều không muốn rời đi, do đó cũng khiến cho mối quan hệ anh ta hoà thuận vui vẻ với Nhạc Thiên Thơ có ngăn cách đông đảo, ở dưới dạng tình huống này, lúc trước có thể làm được nghĩ đến một chút cũng không hề dễ dàng.
Cả một đêm này cũng không biết anh ta đã làm như thế nào mà vượt qua, dù sao Nhạc Thiên Thơ trợn mắt mong tới hừng đông, nhìn ngoài cửa sổ chiếu rọi ánh sáng mông lung, tức khắc giật mình một cái, nháy mắt nhảy dựng lên.
Lúc này Khuất Vân hẳn là đã tỉnh rồi có đúng không? Trong lòng Nhạc Thiên Thơ lập tức hạ quyết định, hôm nay bất luận như thế nào cũng nhất định phải giáp mặt xin lỗi anh ta mới được, hy vọng không cần cứ tiếp tục lạnh nhạt như vậy, những ngày tháng thống khổ như vậy thế nhưng thật sự là rất gian nan!
Rón ra rón rén đi vào phòng đối phương, phát giác cửa lớn đã rộng mở, bên trong sớm đã rỗng tuếch, chẳng biết tên kia đã sớm đi đâu rồi nữa.
Hung hăng dậm chân một cái, đi khi nào vậy chứ, làm sao mà cô ấy một chút cũng không hề biết cơ chứ? Chẳng lẽ không phải là đã nhân cơ hội trời chưa sáng trộm chuồn đi khỏi đây rồi đấy chứ.
Ngẫm lại cảm thấy một chút khả năng cũng không hề nga, lấy tác phong luôn luôn lạnh lùng kia của anh ta, hành động trộm chuồn đi khỏi đây, đó là việc căn bản không có khả năng xảy ra.
Bất đắc dĩ trở lại phòng, nản lòng ngã xuống trên giường, đem gương mặt chôn thật sâu ở giữa chăn, không tiếng động mà nức nở lên!
“Thật chán ghét, chẳng lẽ làm sai một việc liền sẽ không còn một con đường sống nào hay sao? Làm gì lại cứ luôn trốn tránh tôi đến vậy? Tôi lại không có làm ra việc gì quá mức mà, tuy rằng nói ra một ít lời quá mức, nhưng mà cũng không cần làm ra hành động đến mức như thế cơ chứ.”
“Phải không? Nói không quá phận, làm gì mà cứ năm lần bảy lượt rình coi phòng tôi thế kia, chẳng lẽ là muốn mơ ước sắc đẹp của tôi hay sao?”
Một giọng nam dễ nghe ở bên tai Nhạc Thiên Thơ truyền đến, tức khắc làm cho cô ấy quá đỗi vui mừng, một phen vứt bỏ đệm chăn, cuống quít mà nhìn lại, chỉ thấy Khuất Vân đang an tĩnh đứng ở một bên cửa phòng, trong tay còn cầm bữa sáng nóng hôi hổi.
Trên mặt khóe miệng đều mang theo một tia sung sướng nói không nên lời, dường như sự việc ngày hôm qua giống như không hề xảy ra vậy.
Nhạc Thiên Thơ vui sướng nhảy xuống giường một cái, một phen nhào về phía anh ta, trong miệng còn không quên hướng về phía anh ta nói lời xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, sự việc ngày hôm qua tôi đã sai rồi, hy vọng anh không cần phải để ở trong lòng, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ nói như vậy với anh nữa đâu.”
Nói xong cô ấy còn hung hăng một phen lấy sữa đậu nành, cắm ống hút lên ngay lập tức bắt đầu huyên thuyên uống lên, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo sự vui vẻ nói không nên lời.
Thật tốt! Không nghĩ tới anh ta cư nhiên đã quay trở lại, cô ấy vốn tưởng rằng anh ta đã sớm rời đi khỏi nơi này, trở lại công ty, lại chưa từng nghĩ ở trong nháy mắt này anh ta đột nhiên lại về bên người của mình thế này!
Không chie đã trở lại mà lại còn mang về cho mình sữa đậu nành cùng với bánh quẩy nữ, thật là việc đáng để mừng mà!
Khuất Vân nhìn Nhạc Thiên Thơ với bộ dáng tham ăn kia, anh ta cười một cách yêu chiều và nói: “Ăn từ từ thôi, không ai đến để đoạt với cô đâu, như thế nào mà mỗi ngày đều cái dạng này, người khác không biết còn tưởng rằng cô là quỷ bị đói chết đầu thai đấy.”
Nhạc Thiên Thơ tức khắc bị những lời này của anh ta làm cho bị sặc, liên tục ho khan vài cái, dùng sức vỗ về phía ngực.
“Anh… anh nói chuyện có thể đừng có khó nghe đến như vậy hay không? Cái gì mà quỷ bị đói chết đầu thai, tôi như thế này được gọi là ăn ngấu nghiến, hoặc là dùng câu bụng đói ăn quàng tới để hình dung tôi, như thế đều so với câu anh nói kia muốn dễ nghe hơn nhiều đó.”
Sau khi nói xong, cô ấy còn giơ lên cao sữa đậu nành vô lực hướng về phía không trung với một ánh mắt xem thường, muốn thay đổi thói quen của một người, như thế thật đúng là việc có một chút khó, giống anh ta vậy, là một tên lạnh lùng, nói ra lời khó nghe đến như thế đối với Nhạc Thiên Thơ tới mà nói, cô ấy sớm đã tập mãi thành thói quen rồi.
“Như thế thì mới công bằng chứ, ai bảo đêm qua cô nói những lời như vậy với tôi làm gì, tôi hôm nay bất quá cũng chỉ trả lại một chút ít lấy lại sự công bằng cho bản thân mà thôi.”
Nói xong, Khuất Vân nhướng đầu chân mày, tùy tay lấy lại áo khoác đặt ở trên giá treo áo kia, sau đó xoay người đi ra ngoài, đến phút cuối cùng vẫn còn không quên bỏ xuống một câu.
“Ăn nhanh lên đi, chỉ cho cô thời gian mười phút để cô đem hết thảy sự việc chuẩn bị cho tốt, sau đó đi xuống dưới lầu tới tìm tôi…”
“Mười phút? Trời ạ, anh đây là đang cố ý hãm hại tôi sao, mười phút có khả năng sao? Mười phút, nhiều lắm chỉ có thể đi vào WC một chuyến mà thôi, tôi ngay cả đánh răng cũng đều không kịp đánh nha.”
Lời kêu rên của Nhạc Thiên Thơ đã thành công bị chặn ở kẹt cửa, Khuất Vân để lại cho cô một ánh mắt cô cứ xem rồi làm, sau đó anh ta không chút nào quan tâm mà đi xuống dưới rồi.
Lúc Khuất Vân mua xong bữa sáng rồi trở về phòng, vừa vặn đã thấy cảnh Nhạc Thiên Thơ ở đó không tiếng động nức nở, tuy rằng trong lòng quả thật có ý trách cứ, chỉ là sau khi nhìn thấy dáng vẻ một đầu đầu tóc lộn xộn cùng với hai đôi mắt đen to như đôi mắt gấu trúc của cô ấy, anh ta ngay tức khắc không kiềm chế được mà tha thứ!
Phỏng chừng một đêm này cô ấy căn bản không thể vô tâm mà ngủ yên đi, bằng không sao có thể tiều tụy thành cái dạng này được cơ chứ.
Vui sướng duỗi bước chân, nhẹ nhàng mà đi vào xe trước mặt, sau đó bắt đầu ôm ngực, chờ đợi lên.
Bên trong phòng Nhạc Thiên Thơ, sớm đã bắt đầu trở nên hỗn độn, hoảng không chọn đường mà bắt đầu đi đánh răng, đi WC, sau đó lại uống nước, cuối cùng ngay cả trang điểm cũng đều không kịp xử lý mà đã nhanh chóng cầm lấy túi xách lao nhanh xuống dưới lầu.
Lúc Nhạc Thiên Thơ lao xuống dưới đã ngay lập tức nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, một người đàn ông soái ca, lãnh khốc đang dựa vào chiếc Aston Pudding màu đen, đang ngẩng cổ chờ đợi.
Bỗng nhiên lòng sinh ra ý muốn trêu đùa, vội vàng tiến lên, học dáng vẻ những người phụ nữ hay trêu ghẹo đàn ông tiến lên tiếp đón.
“Ái chà chà, soái ca đang đợi ai đấy? Có nguyện ý chở tôi đi một đoạn đường, như thế sẽ có chỗ có lợi nha.”
Khuất Vân cảm thấy thật buồn cười, nháy mắt tiếp được lời nói tới.
“Được thôi nha, có thể phục vụ mỹ nữ đây cũng là vinh quang của tôi, lại không biết theo như lời mỹ nữ nói chỗ tốt là cái gì vậy nha, có thể hiện tại lộ ra một vài chỗ tốt có được hay không, để cho tôi có thể làm tốt công tác chuẩn bị trước, ví dụ nói cái kia cái gì đó…”
Lời này để lại vô hạn ám muội, làm cho Nhạc Thiên Thơ trước mắt cảm thấy mặt đỏ tai hồng lên, một phen vung tay về phía anh ta lạnh giọng nói.
“Chỗ tốt chính là cho anh một cái tát, để cho anh nếm thử sự lợi hại của bổn tiểu thư ta.”
“Ai da trời ạ, bắt đầu mưu sát, mới vừa sáng sớm đã cho tôi phúc lợi tốt như vậy, thật đúng là hành động làm cho người ta không thể nào tiếp nhận được mà.”
Khuất Vân ra vẻ kêu thảm, một phen kéo cửa xe ra, để cho Nhạc Thiên Thơ khom lưng ngồi xuống.
Việc này còn kém không nhiều lắm, đối với phục vụ trước mắt, Nhạc Thiên Thơ cảm thấy vừa lòng cực kỳ.
Một đường đi nhanh như điện chớp, liên tục quẹo mấy cái, vài chỗ đã đi tới dưới lầu công ty rồi, nhìn nhóm công nhân rộn ràng nhốn nháo đi vào trong, khóe miệng Khuất Vân lộ ra một mỉm cười đạm nhiên.
Vậy là một ngày mới đã bắt đầu rồi, lại cần phải đi vào bên trong khẩn trương chiến đấu, sinh với sứ mệnh, trọng với trách nhiệm, đối với cương vị công tác này, anh một chút cũng không được phép lơi lỏng.
Cấp dưới gánh vác mấy trăm hào phiếu gạo của công nhân, tự nhiên không thể để cho anh ta chậm trễ được. Ở phía trên thương trường, Khuất Vân có ý nghĩ của chính mình, cho nên sau khi Trầm Phù chìm nổi, bằng vào thủ pháp nhất quán sắc bén của anh ta, sớm đã ở trong đó sáng chế nên một phen tên tuổi, càng làm rất nhiều nhân vật lớn đối với anh ta lau mắt mà nhìn, sôi nổi tán thưởng không thôi, nói anh ta là một con ngựa đen của ngành sản xuất, mạnh mẽ đến mức làm người khác không dám bỏ qua!
Những lời này một chút cũng không hề giả dối, trải qua liên tiếp cải cách cùng với chế độ, Khuất Vân sớm đã thu phục mấy nhà công ty đa quốc gia, thu họ về dưới trướng của mình, cho nên tự nhiên tính cả những công nhân đó cũng cùng nhau giữ lại. Theo Trầm Phù ngày càng lớn mạnh một cách rõ rệt, không khí công việc trở nên khẩn trương, làm rất nhiều người đều chống đỡ không được, vẫn nghi hoặc, Khuất Vân rốt cuộc là làm như thế nào để bảo trì mỗi ngày một vẻ thoải mái cùng với điềm nhiên được như thế cơ chứ?