Nhạc Thiên Thơ hung hăng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên chỉ thấy Khuất Vân, anh ta đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, trong tay cầm điều khiển từ xa, dường như tất cả mọi thứ trước mắt đều vô cùng bình thường.
Quăng ra một câu không sợ chết rồi một mình xem TV!
“Về rồi đấy à, sao chậm vậy, cô không biết chứ, tôi đã về trước cô mấy phút rồi đó.”
Câu nói này khiến Nhạc Thiên Thơ nổi giận, cứ như anh ta là người có lý không bằng, mặt dày đến mức trên đời này không ai bằng anh ta nữa rồi!
Cô ấy ném mạnh túi xách xuống, chống eo, hung hăng đứng trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống, giận dữ nhìn khuôn mặt giả vờ bình thản của anh ta.
“Nói… Sao lại đi theo tôi như thế, chẳng lẽ anh có sở thích đó sao? Cuồng nhìn trộm hả?”
“Ha ha, cô biết là tốt, nói là cuồng nhìn trộm thì tôi thấy không thích hợp cho lắm, bây giờ tôi chân thành sửa lại cho cô một chút, cái này gọi là đi theo, không phải nhìn trộm, cũng không phải theo dõi, hiểu chưa? Nếu như vẫn chưa hiểu thì tôi giải thích lại cho cô, đến bao giờ cô hiểu thì mới thôi…”
Khuất Vân bỏ điều khiển từ xa xuống, trở nên đàng hoàng, nghiêm chỉnh hẳn lên, khuôn mặt đẹp trai kia trông vô cùng nghiêm túc, nhưng thực ra trong lòng vui chết đi được, ôi trời ơi! Cô nhóc này ngốc thật đó, ngốc đến mức hiểm lầm anh ta, thực sự không phải theo dõi, thế cái này với theo dõi có gì khác nhau đây?
Nói dễ nghe thì chỉ là đi theo, còn nói khó nghe thì quả thực là cuồng nhìn trộm.
Đối diện với Nhạc Thiên Thơ ngây ngốc, không hiểu rõ bệnh của mình đang đứng trước mặt, Khuất Vân hoàn toàn không có lòng dạ nào giải thích.
Nếu để cô ấy hiểu được chuyện này thì chẳng phải anh ta sẽ phải cút đi ngay lập tức sao?
Vì sự an toàn, cũng vì thức ăn và chỗ ở đêm nay, may mà anh ta biết giả bộ không rõ, cố ý trêu đùa Nhạc Thiên Thơ. Anh ta làm chuyện này chỉ vì có nỗi khổ trong lòng, anh ta hiểu rõ, việc tôn trọng sự riêng tư của một người quan trọng đến mức nào, nhưng dẫu sao, chuyện xảy ra mấy ngày trước khiến anh ta sợ hãi, hoàn toàn không thể yên tâm được, nếu như hôm nay để cô ấy một mình rời khỏi công ty thì cho dù thế nào anh ta cũng không thể yên lòng.
Đối với điểm này, Khuất Vân – từ trước đến giờ vẫn luôn cao ngạo, không thể giải thích được, trừ phi tự bản thân Nhạc Thiên Thơ có thể hiểu ra, đó là điều không thể tốt hơn, muốn anh ta giải thích thì không có cửa đâu, trừ phi trời sập xuống, không biết chừng anh ta mới có cơ hội mở miệng.
Vì vậy, anh ta cứ để mặc Nhạc Thiên Thơ tức giận, còn bản thân anh ta thì không chịu nói thêm một câu nào.
Nhạc Thiên Thơ đang giận dữ, không ngờ anh ta lại nói tràng giang đại hải thế.
“Được, coi như tôi không nói lại anh, dù sao thì chuyện này là lỗi của anh, bất luận thế nào anh cũng không thể chối cãi được.”
Cô ấy quay người lại, hầm hầm rời đi, lại nghe thấy người phía sau nói.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hình như hôm nay đến lượt cô làm việc nhà, cơm tối cũng để cô làm.”
Câu nói này thành công níu giữ bước chân của Nhạc Thiên Thơ, cô dừng lại, đứng sững người tại chỗ, uất hận đến mức kéo khăn quàng cổ xuống, cứ như đang phát tiết lửa giận vào cái khăn đó.
“Được, để tôi nấu cơm, tôi quét nhà, anh cứ ngồi đó chờ ăn chờ uống đi.”
Nhạc Thiên Thơ cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, lại thêm gương mặt hung tợn kia, thực sự khiến người ta không nhịn cười được!
Khuất Vân phải tốn bao nhiêu định lực mới khống chế được cảm xúc lúc này, cố nén cười, nỗ lực rời mắt lên TV.
Trời ạ, chắc cô nhóc này tức muốn điên luôn rồi, nếu không phải vậy thì cô chẳng bày ra cái vẻ mặt trăm năm khó gặp này rồi.
Nghĩ đến đây, anh ta chợt cảm thấy hơi áy náy, không nên để cô ấy một mình làm nhiều việc như thế, vốn dĩ chỉ là một câu nói vô tâm nhưng không ngờ cô ấy lại cho là thật!
Mắt thì nhìn vào TV nhưng lại chẳng có lòng muốn xem, nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà bếp, Khuất Vân biết cơm tối sắp xong rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong tiếng quát to, Nhạc Thiên Thơ đứng trước mặt anh, vẫn gương mặt giận dữ ấy, nhưng lần này có điều không giống ban nãy, trong tay cô ấy có thêm một cái muôi.
Cô ấy chỉ muối vào anh ta, bỗng nhiên có thêm một thứ có thể làm vũ khí.
“Cô làm gì thế, muốn mưu sát chồng sao?”
Khuất Vân lại nói ra một câu không sợ chết nữa, nhất thời chọc giận Nhạc Thiên Thơ, thù mới hận cũ xông lên thẳng lên đầu, bùng lên không rõ lý do trong nháy mắt, giờ phút này, Nhạc Thiên Thơ lại có chút ngang ngược không nói lý lẽ.
“Anh Khuất Vân, mời anh ra ngoài cho tôi, bây giờ, ngay lập tức… Từ nay về sau, không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lời này nói ra quả thực khó nghe, ngay cả người vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng có thừa như Khuất Vân cũng không nghe nổi nữa, mặt tái lại, đứng phật lên, còn mạnh quá khiến mặt bàn trà thủy tinh rơi xuống.
Âm thanh này vang lên, xao động trái tim hai người, Nhạc Thiên Thơ biết mình nói hơi nặng lời, mặc dù muốn anh ấy rời đi nhưng cũng không nên sỉ nhục anh ấy như vậy, cứ như đợi không kịp nữa vậy.
Ngẫm lại bao nhiêu ngày qua, dưới sự giúp đỡ của anh ta, anh ta đã thay cô ấy hoàn thành rất nhiều chuyện mà cô không thể làm, mặc dù không có lòng biết ơn nhưng cũng không dám làm nhục như thế!
Nhìn bóng lưng Khuất Vân, Nhạc Thiên Thơ ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt đầu hối nhận, cô ấy không nên nói anh như thế, nếu như ông trời cho cô ấy một cơ hội nữa thì nhất định cô ấy sẽ không nói ra mấy lời tổn thương người ta thế nữa!
Nói thì nói thế nhưng dù sao cứ đến lúc quan trọng thì thường sẽ không khống chế bản thân được, tổn thương hay không tổn thương gì đó đều đi gặp quỷ hết đi!
Chỉ cần có thể xả giận, chỉ cần có thể thoải mái, còn lại không đáng nhắc đến.
Nghĩ đến bóng lưng kiên quyết dứt khoát của Khuất Vân, bỗng nhiên có gì đó thật đau lòng, Nhạc Thiên Thơ che mặt bật khóc!
Không biết trôi qua bao lâu, lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì thấy người nào đó đã đi rồi lại quay về, lúc này, anh ta đang đứng dựa vào cửa, khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhìn cô ấy.
“Ăn cơm thôi, không ăn thì sẽ nguội mất…”
Anh ta nói dứt câu thì cởi áo để xuống ghế sofa, một mình bắt đầu ăn.
Thực tế chiếu rọi Nhạc Thiên Thơ ngồi ngây tại chỗ, cô ấy ngạc nhiên, không tin được dụi mắt, những thứ trước mắt cô ấy hoàn toàn không phải là mơ!
Lúc này, Nhạc Thiên Thơ mới tin tưởng tất cả những thứ này chân thực đến thế!
Cô ấy lúng túng đi tới trước mặt anh ta, lặng lẽ lau nước mắt, rồi mới cúi đầu ăn cơm, thời gian ăn bữa cơm này rất lâu, lâu đến mức khiến Nhạc Thiên Thơ hoài nghi có phải thời gian ngừng lại rồi hay không, bầu không khí lúng túng cứ bủa vây hai người khiến người ta không biết phải làm sao.
Sau khi trải qua chuyện ban nãy, Khuất Vân không nói thêm một câu gì với Nhạc Thiên Thơ nữa, ăn xong thì tự mình thu dọn bát đũa trước mặt, quay người đi vào phòng rửa mặt, vứt Nhạc Thiên Thơ ở đấy, dường như không muốn để ý tới cô ấy nữa.
“Không… Không phải anh nói hôm nay đến lượt mình làm sao? Sao bây giờ lại biến thành thế này?”
Nhạc Thiên Thơ lẩm bẩm, không thể tin nổi, để chứng minh ý nghĩ trong lòng mình, cô ấy vội vàng cầm lịch dọn nhà lên, chỉ thấy trên đó viết rõ ràng quả thực hôm nay cô ấy phải nấu cơm, chuyện dọn dẹp cũng thuộc phần cô luôn.
Bỗng thấy hơi ngại, không ngờ anh ta lại đoạt mất việc của cô ấy.
Cũng không biết anh ta nghĩ thế nào, chẳng lẽ cứ làm là được sao? Nhạc Thiên Thơ nghĩ mãi không ra, lén nhìn bóng lưng bận rộn trong nhà bếp, trong lòng cười thầm, xem ra hôm nay lại thoát được một kiếp rồi.
Cô ấy tiện tay cầm điều khiển từ xa mà Khuất Vân để đấy, bắt đầu ngâm nga giai điệu nào đó, vui vẻ cứ như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy, mặc dù cô ấy vẫn luôn nhắc nhở mình rằng chuyện lớn quan trọng! Nhưng mà cô ấy là một người biết nhanh mà quên cũng nhanh.
Nói đến nguyên tắc thì có lúc có phần thất bại, ví dụ như lúc này, nguyên tắc của cô ấy không thể chịu nổi một đòn, không chỉ quên mất suy nghĩ lúc trước, mà còn vứt luôn chuyện trước mặt ra sau đầu, giống như chẳng còn vấn đề gì hết.
Vui vẻ nhàn hạ, cô ấy ăn xong thì ngồi một chỗ cắn hạt dưa, nhưng không hề nghĩ rằng Khuất Vân dọn dẹp xong đã đi ra, mắt nhìn thẳng vào phòng rửa tay, coi Nhạc Thiên Thơ như không khí, không để ý, cũng không hỏi han gì.
Nhạc Thiên Thơ nghe tiếng nước chảy trong phòng rửa tay, cô ấy biết chắc chắn Khuất Vân đang tắm, nếu không thì không thể phát ra tiếng nước to như vậy.
Nếu hỏi cô ấy kinh nghiệm này từ đâu đến, ở chung với nhau nhiều ngày thế rồi, đương nhiên cô ấy không thể không hiểu được một số thói quen của anh ta, mặc dù làm bộ không để ý đến nhau nhưng chung quy vẫn không thể làm ngơ đi được! Mặc dù mắt Nhạc Thiên Thơ vẫn dán vào TV nhưng lỗ tai dựng thẳng lên, nghe ngóng động tĩnh trong nhà vệ sinh, khoảng nửa tiếng sau, người có bệnh sạch sẽ nào đó mới khoác áo choàng tắm bước ra, giọt nước trên mái tóc đen gợi cảm nhỏ xuống, lách tách.
Anh ta liếc Nhạc Thiên Thơ một cái rồi đi ra ngoài ban công, rút khăn mặt của anh ta phơi ngoài đó, bắt đầu lau mái tóc dựng hết lên.
Toàn bộ quá trình, anh ta đều không nhìn về phía Nhạc Thiên Thơ, thực sự coi cô ấy như không khí.
Cô lặng lẽ lè lưỡi, chẳng lẽ người nào đó giận thật rồi đó chứ? Vẫn cứ bày ra cái mặt lạnh đó, cứ như người ta nợ anh ta chín tỷ không bằng.
Lúc này, Khuất Vân hoàn toàn không muốn nhìn Nhạc Thiên Thơ, trong lòng thầm hừ lạnh, nhất định phải cho cô ấy biết mặt mới được, để xem sau này cô ấy còn dám nói như vậy nữa không! Mặc dù Khuất Vân thích cô ấy, nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh ta, một người đàn ông vẫn cần có tôn nghiêm và thể diện nhất định, đối với điều này, không phải anh ta không có vạch giới hạn, nhưng mà cũng không phải không thể đụng vào, ví dụ như chuyện hôm nay, đối tượng là Nhạc Thiên Thơ, mặc dù anh ta không thể nhịn được nữa nhưng cuối cùng vẫn nhịn được rồi đó.
Anh ta ngồi vào trong xe của mình, tay nắm vô lăng, mấy lần nổ xe muốn rời đi nhưng vẫn duy trì được lý trí! Trong tâm trí anh ta có một giọng nói nho nhỏ nói cho anh ta biết, nhất định không thể bỏ đi, nếu như đi thật rồi thì sau này muốn quay về, e rằng sẽ có chút khó khăn!