Tâm trạng trong lòng bây giờ rất rối bời, không biết phải cư xử như thế nào mới hợp tình hợp lý.
Hàn Nhi nhìn thấy điệu bộ lạ lùng của Hoàng Sơn cũng hiểu phân nào.
Cô không muốn giấu anh ta, muốn đem mọi thứ phơi bày trước mắt nếu không bọn họ lại bảo Hàn Nhi cứng đầu không chịu nói ra.
Bây giờ cô nói thì có vẻ ai đó lại không muốn nghe.
Hàn Nhi đâu có dễ dàng cho qua như thể, càng lảng tránh cô càng muốn làm rõ.
“Anh không tin? Không phải anh rất muốn tra hỏi tôi về vấn đề này sao? Hiện tại muốn cho anh biết anh lại không muốn nghe? Đúng là nực cười thật.”
Hàn Nhi nhếch mép cười, đám người ở đây cũng thật kì lạ.
Một khi muốn biết thì hành hạ đánh đập người khác bảng đủ loại hình phạt để bức cung, còn bây giờ tự động nói ra thì lại chẳng thèm nghe.
Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không bình thường chút nào.
Hoàng Sơn biết được bản thân không thể nào tránh né được, nếu như đã có tình ý với Hàn Nhi thì anh ta nhất định phải biết về mọi thứ xung quanh cô, nhất là về Tống Vu Quân, người mà anh ta coi là tình địch nặng kí nhất ở đây.
Suy nghĩ một lúc Hoàng Sơn giật mình một cái, anh ta vừa suy nghĩ điều gì vậy nè? Tình ý với Hàn Nhi sao? Trời ơi điên mất rồi.
Chả qua là dạo này anh có chút cảm xúc khi ở cạnh cô gái đáng yêu dễ mến này mà thôi.
Mỗi lần ở cạnh Hàn Nhi, Hoàng Sơn liền cảm thấy rất thoải mái.
Không lẽ chỉ vì một cảm giác mơ hồ như thế mà dám nói rằng bản thân có tình ý với con nhóc này thì đúng là không bình thường.
Hoàng Sơn lắc đầu qua lại lia lịa giống như muốn ném văng cái suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi ra khỏi đầu.
Giọng nói khàn đặc của anh ta vang lên, lộ ra vẻ nửa muốn biết nửa thì không.
“Thích thì nói, không thì thôi.
Tôi không có ép cung cô đâu.”
Nghe tới đây Hàn Nhi bật cười khúc khích, cô vội vàng đưa tay lên miệng che đi nụ cười xinh đẹp của mình, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn chùm treo tường, nụ cười này càng khiến cho tâm hồn của Hoàng Sơn điên đảo thêm vài phân, mặc dù thân thể toàn vết thương bầm tím, vài phần còn bị rỉ máu nhưng vẫn không thể nào đè bẹp sự xinh đẹp sắc sảo của Hàn Nhi.
Hoàng Sơn bị hút hồn trong giây lát, khuôn mặt sương gió khẽ cứng lại một chút, ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại bị như thế này.
Hàn Nhi đương nhiên đã nhìn thấy sự khác thường của Hoàng Sơn nhưng cô không để tâm, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào tuýp thuốc mỡ trên tay của mình.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Nhi mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mềm mại êm đềm như suối chảy.
“Có một lần tôi bị đánh, cậu chủ đã cho tôi hai tuýp thuốc và nói đây là thuốc tốt ở nước ngoài, một tuýp để làm mờ sẹo, tuýp còn lại là thuốc bôi tan máu bầm.
Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng chưa từng nặng lời với tôi bao giờ”
Nói tới đây Hàn Nhi vô thức siết chặt tuýp thuốc trong tay lại một chút, giống như đang cố gắng nhớ lại cảm giác ấm áp khi được Tống Vu Quân chăm sóc, mỗi lần ở cạnh Tống Vu Quân cô đều có một cảm xúc lâng lâng khó tả tới nỗi không muốn rời xa.
Thái độ khi nhắc về cậu chủ cũng khác hẳn mọi ngày.