Anh ta nói.
“Trên vỏ thuốc toàn là chữ nước ngoài, chứng tỏ giá thành của loại thuốc này không hề rẻ chút nào.Cô làm gì có tiền mà dùng loại thuốc đắt đỏ này?”
Câu hỏi của Hoàng Sơn không hề thừa thãi một chút nào, anh ta cũng có đôi mắt tinh tường nên mới chú ý đến thế.
Hàn Nhi câm tuýp thuốc trên tay nhìn ngắm một lúc lâu không nói gì, giống như đang nhớ về kỉ niệm khi được cầm nó lần đầu tiên trên tay, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng, nhưng không phải trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Hoàng Sơn mà là hỏi ngược lại.
“Thế anh nghĩ tôi lấy thứ này ở đâu? Anh có nghĩ là tôi ăn cắp chúng không?”
Câu nói vừa rồi của Hàn Nhi khiến cho anh chàng sững người trong giây lát, vấn đề này chưa từng lướt ngang qua trí não của Hoàng Sơn chứ đừng nói tới chuyện nghĩ xấu cho cô.
Vốn dĩ anh ta chỉ nghĩ đây là món quà mà cô được một người có điều kiện tặng cho mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc trộm cắp vặt để có được nó.
Anh chàng vội vàng lắc đầu lia lịa rồi nên tiếng thanh minh.
“Cô đừng có mà nói bậy, tôi chưa bao giờ nghĩ xấu cho cô.
Tôi chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, nếu như cô không muốn nói thì tôi cũng không ép.”
Đúng! Hoàng Sơn đâu có tư cách gì để tra khảo bất cứ thứ gì liên quan tới Hàn Nhi đâu.
Chẳng qua chỉ là một câu hỏi anh ta vô tình nói ra thôi.
Nếu như không muốn trả lời thì cứ phớt lờ mọi chuyện là xong.
Nhìn thấy điệu bộ lúng túng của Hoàng Sơn cùng với bộ mặt ái ngại khiến cho Hàn Nhi bật cười trong chốc lát.
Cô cầm tuýp thuốc trên tay xoay đi xoay lại dễ dàng như xoay bút bi, sau đó nhướng mày với Hoàng Sơn rồi lên tiếng.
“Anh có muốn tôi giải đáp thắc mắc cho anh hay không?”
Hoàng Sơn quay sang nhìn Hàn Nhi, anh ta cũng không quan tâm tới vấn đề này cho lắm.
Nếu như Hàn Nhi có ý định muốn nói thì anh ta cũng có thiện chí muốn nghe.
Suy nghĩ đắn đo một lúc Hoàng Sơn liền gật đầu một cái.
Gương mặt nghi hoặc cũng được dãn ra đôi chút.
Anh chàng thuận tay cầm lấy tuýp thuốc trên tay Hàn Nhi rồi nhẹ nhàng bôi vào vết thương ở phía sau vai cho Hàn Nhi, đây là vị trí nà cô khó khăn lắm mới với tới được.
Vừa xoa anh ta vừa suy nghĩ không biết rằng thứ thuốc này có thật sự hiệu quả hay chỉ là những lời quảng cáo trá hình, làm lố sản phẩm lên hay không nữa.
Hàn Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười đầy bí hiểm rồi trả lời câu hỏi của Hoàng Sơn, giọng nói mềm mại mê hoặc của cô vang lên khiến cho Hoàng Sơn bị u mê trong phút chốc.
Cô nói.
“Tuýp thuốc này, là do cậu chủ tặng cho tôi”
Câu nói của Hàn Nhi khiến cho không gian và thời gian dường như ngưng đọng lại trong phút chốc.
Bàn tay dịu dàng đang thoa thuốc cho cô cũng không còn di chuyển nữa, Hoàng Sơn bị lời này làm cho bất động.
Anh ta cho rằng đây chỉ là lời nói đùa nên vô tư cho qua, giọng nói có chút gượng gạo.
“Đừng nói linh tỉnh như vậy, cô và cậu chủ chưa đủ thân thiết tới mức này đâu.”
Không cần nhìn cũng biết Hoàng Sơn đang né tránh sự thật rõ ràng trước mắt, tuýp thuốc trên tay cũng vô tình bị siết lại, ánh mắt lạnh nhạt như được phủ một tầng sương mù.