“Mặc dù kế hoạch tiến quân vào Châu Âu là do hội đồng quản trị quyết định, nhưng thật ra ngoại trừ tôi và ba tôi, trong hội đồng quản trị cũng không có ai ủng hộ suy nghĩ này. Bọn họ quá bảo thủ, chỉ muốn ổn thỏa việc kinh doanh trong nước, phát triển ra nước ngoài lại có phiêu lưu quá lớn nhưng tiền đồ cũng đặc biệt khả quan.”
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi và ba tôi quyết định muốn tiến quân vào thị trường Châu Âu là có yếu tố cá nhân. Bởi vì chúng tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ tôi. Nhưng chúng tôi là người làm ăn, hơn nữa chúng tôi sẽ không lấy công ty mà mẹ tôi đã cực khổ dốc sức tạo dựng được để nói đùa. Cho dù chúng tôi rất muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ tôi nhưng chúng tôi càng muốn bảo vệ được thứ duy nhất mẹ tôi để lại trên đời này ngoài tôi.”
“Kế hoạch tiến quân vào ngành khách sạn ở Châu Âu được đưa ra kết luận sau khi chúng tôi mời rất nhiều chuyên gia tới chứng minh luận điểm và cũng khảo sát thực địa. Vì điều này, ba tôi đã chạy khắp mấy đất nước lớn ở Châu Âu. Chúng tôi tin tưởng chắc chắn, tiến quân vào nghề khách sạn Châu Âu có thể khiến cho lợi nhuận của tập đoàn chúng tôi tăng thêm gấp bội.”
“Để thực hiện thuận lợi kế hoạch tiến quân Châu Âu, ba tôi đã đắc tội phần lớn các thành viên hội đồng quản trị, mạnh mẽ thúc đẩy kế hoạch này. Trong hội đồng quản trị có rất nhiều người đặc biệt có ý kiến với ba tôi, rất nhiều người đều đang ngầm suy nghĩ làm thế nào để đuổi ba tôi ra khỏi chiếc ghế chủ tịch. Tôi nghi ngờ người viết thư uy hiếp ba tôi chính là một trong những cổ đông đó.”
“Ba tôi không sợ bọn họ. Công ty do ông một tay sáng lập, chỉ cần có ông ở đó, lại không ai dám làm gì. Nhưng ba tôi lo lắng một ngày nào đó nếu ông không còn, tôi có thể thuận lợi nhận lấy vị trí khống chế tập đoàn hay không? Dù sao, tập đoàn này là kết tinh của hai người mẹ tôi và ông, lại tương đương với một đứa con khác của bọn họ. Bất luận là suy nghĩ từ trên phương diện tài sản hay tình cảm, ba tôi và tôi đều không thể tiếp nhận được chuyện người khác nắm giữ tập đoàn này. Hơn nữa, ba tôi cũng nghe được một vài tin tức, có vài người tính chờ ba tôi nhường lại chức sẽ gây khó dễ cho tôi. Cho nên, lần này ba tôi mới để cho tôi chịu trách nhiệm kế hoạch lớn như vậy có liên quan đến sống còn của tập đoàn, đầu tiên là để thể hiện năng lực của tôi, xây dựng uy tín cho tôi, thứ hai cũng là đề rèn luyện tôi. Nếu lần này tôi thành công, chắc hẳn có thể thay đổi cách nhìn của một nhóm người đối với tôi.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
Nghe Lý Vũ Hân nói nhiều như vậy, Diệp Lăng Thiên mới hiểu được vì sao Lý Vũ Hân lại muốn khóc. Hóa ra, trong lòng người phụ nữ này cũng chịu áp lực lớn như vậy. Cũng khó trách cô ấy lại khẩn trương và xúc động như vậy trong quá trình đàm phán với công ty Ale lần này. Đối với Lý Vũ Hân, đó không phải đơn giản là một lần sự nghiệp thành công hay thất bại, phần nhiều chính là đấu tranh tình cảm.
“Tôi hoàn thành dự án lần này, hơn nữa còn hoàn thành đặc biệt xuất sắc, tình hình tập đoàn dự kiến là 55%, mà tôi đàm phán tới 65%, cao hơn dự tính 10%. Tôi tin tưởng, lần này thành công sẽ làm rất nhiều người phải ngậm miệng, cũng có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho ba tôi. Cho nên, Diệp Lăng Thiên, tôi thật sự rất cảm ơn anh, anh đã giúp tôi bước thêm một bước trên con đường mơ ước.” Lý Vũ Hân thật lòng nói.
“Cô không cần phải làm cho mình sống mệt mỏi như vậy. Tôi tin tưởng, cho dù mẹ cô còn sống, bà cũng không muốn cô sống mệt như vậy. Cô đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Tôi tin tưởng cô chắc chắn có thể hoàn thành được mơ ước của mẹ cô.” Diệp Lăng Thiên uống một ngụm rượu, thản nhiên nói.
“Cảm ơn, tôi thật sự rất vui khi quen biết với một người bạn như anh. Trước đây tôi đối xử với anh có rất nhiều chỗ không tốt, vẫn hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi.” Lý Vũ Hân mỉm cười nói với Diệp Lăng Thiên.
Nghe Lý Vũ Hân nói vậy, Diệp Lăng Thiên lại không khỏi bật cười. Anh vốn nói năng thận trọng, kể từ khi ở bên cạnh Lý Vũ Hân tới nay, anh dần dần nói nhiều hơn, cũng tươi cười nhiều hơn. Chỉ là bản thân anh vẫn không phát hiện ra mà thôi.
“Lúc trước cô nói phải quay về tổng bộ của tập đoàn để xin ý kiến, hẳn là cố ý đi?” Diệp Lăng Thiên không quen bàn luận những chuyện liên quan tới tình cảm, cho dù chỉ là tình bạn cũng vậy, cho nên anh đổi đề tài nói. . truyện tiên hiệp hay
“Bị anh nhìn ra rồi sao? Đúng vậy, trước khi tôi tới đây, ba tôi nói với tôi, chỉ cần tôi mỗi ngày báo cáo lại với thư ký của ông về tiến độ về chuyện ở đây là được, không cần báo cáo với ông, cũng không cần hỏi ý kiến của ông, tôi có thể toàn quyền quyết định. Bất kể tôi làm đúng hay sai, ông đều ủng hộ tôi. Bởi vì hội đồng quản trị vốn không đồng ý với kế hoạch này, cho nên cũng không cần thiết phải vì chuyện này mà mở cuộc họp hội đồng quản trị. Tôi nói vậy cũng chỉ để tiếp tục tạo áp lực cho Ravel mà thôi. Tôi chắc hẳn người thông minh như Ravel có thể nhìn ra được chút mánh khóe này của tôi. Nhưng anh ta nhìn ra được là một chuyện, anh ta có dám mạo hiểm hay không lại là một chuyện khác. Tôi tin tưởng chắc chắn, anh ta là người thông minh sẽ không giở trò gì. Ngày mai chúng ta sẽ thuận lợi ký hợp đồng liên quan thôi.” Lý Vũ Hân vừa cười vừa nói, sau đó cầm ly rượu lên cụng vào ly của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu và uống một ngụm rượu, sau đó lại châm một điếu thuốc.
“Diệp Lăng Thiên, ước mơ của anh là gì?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi đột nhiên hỏi.
“Ước mơ à?” Diệp Lăng Thiên hơi ngây người, trong miệng lẩm bẩm từ này. Từ ước mơ này thật sự quá… quá xa lạ đối với anh. Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới từ này. Cuối cùng anh lắc đầu nói: “Tôi không có ước mơ.”
“Không thể nào. Mỗi người đều có mơ ước. Ước mơ của tôi chính là có thể hoàn thành tâm nguyện của ba tôi và mẹ tôi, quản lý tốt tập đoàn, làm cho tập đoàn càng nàng càng lớn mạnh, cho tới khi trở thành công ty lớn mang tính toàn cầu mới thôi. Mặt khác chính là có thể cưới nà tôi yêu, xây dựng một gia đình nhỏ của chúng tôi, sống cuộc sống hạnh phúc.” Trên mặt Lý Vũ Hân đầy vẻ ngọt ngào, đồng thời gương mặt cũng thoáng ửng đỏ, rõ ràng là vì uống rượu.
“Ước mơ à.” Diệp Lăng Thiên nói khẽ một câu, sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng mới lên tiếng: “Ước mơ của tôi trước đây là bảo vệ đất nước, hiến thân vì đất nước. Ước mơ bây giờ chính là khiến cho Diệp Sương khỏe lại, sau đó làm cho con bé sống hạnh phúc. Đây có tính là ước mơ không?”
Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn anh hơi thất thần, sau đó nói: “Thật giống hệt như lời Diệp Sương nói vậy. Cả đời anh đều sống vì người khác. Anh chưa từng sống vì bản thân anh sao?”
“Từng sống chứ! Tôi vẫn luôn sống vì mình mà. Từ khi còn nhỏ tôi chỉ hy vọng mình có thể tham gia quân ngũ, có thể vác súng lên chiến trường giết kẻ địch, sau đó vì nước quên thân trở thành một liệt sĩ được người đời kính trọng và yêu mến. Cho nên năm đó tôi dứt khoát đi lính. Cho dù mẹ tôi không phản đối, hơn nữa còn rất ủng hộ tôi, nhưng tôi biết bà rất không nỡ.”
“Tôi ngoài mặt tỏ ra mình vì cái nhà này, muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà nên mới đi lính, trên thực tế tôi cũng có tâm tư riêng của mình, bởi vì đó chính là ước mơ của tôi. Chỉ là lần đó tôi đi, cuối cùng mẹ tôi tiễn tôi lại là là lần vĩnh biệt giữa hai chúng tôi. Tôi luôn nghĩ, nếu trước đây tôi không đi lính, có lẽ tôi có thể ở nhà chăm sóc cho bà, bà sẽ không phải sống khổ cực như vậy, cũng sẽ không bởi vì quá mức vất vả kiệt sức mà bị ốm qua đời. Tôi có lỗi với bà, bởi vì tôi quá ích kỷ. Cho nên tôi muốn đối xử tốt với Diệp Sương, để cho con bé được trải qua những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ. Như vậy mới có thể bù đắp lại tội lỗi của bản thân tôi.” Diệp Lăng Thiên rít sâu một hơi thuốc, sau đó mới chậm rãi nói.