“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên đột nhiên bị Lý Vũ Hân ôm vai khóc thì hơi hoảng hốt lo sợ hỏi.
“Để tôi dựa cái, tôi muốn khóc một lát.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.
Nghe được Lý Vũ Hân nói vậy, Diệp Lăng Thiên cũng không tiện nói gì nữa, lưng ưỡn thẳng. Chỉ là người lái xe phía trước lúc nào cũng nhìn anh với một ánh mắt kỳ quái, điều này làm cho Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lý Vũ Hân khóc rất lâu mới dần dần nín được, có hơi ngượng ngùng từ trên người Diệp Lăng Thiên ngồi dậy. Cô thấy quần áo của Diệp Lăng Thiên đều bị nước mắt của mình làm cho ướt hết, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi đã làm ướt áo anh rồi.”
“Không sao, trong lòng cô đã bình tĩnh lại chưa?” Diệp Lăng Thiên thản nhiên hỏi. . Truyện Trọng Sinh
“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Vừa rồi tôi thật sự quá cao hứng, cho nên… cho nên có hơi thất lễ.” Lý Vũ Hân lúng túng nói.
“Đến nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Diệp Lăng Thiên thấy xe dừng lại, nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân khẽ gật đầu, cùng Diệp Lăng Thiên đi lên tầng.
“Ngày mai chúng ta phải về Paris rồi, cô chắc chắn còn có rất nhiều việc phải làm. Cô đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.” Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa nói với Lý Vũ Hân, sau đó mở cửa phòng của mình ra.
“Chờ đã.” Lý Vũ Hân nói.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tôi tạm thời không ngủ được, anh nói chuyện với tôi một lát đi.” Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, sau đó anh và Lý Vũ Hân cùng vào phòng của Lý Vũ Hân.
Sau khi Lý Vũ Hân vào phòng cầm lấy điện thoại trong phòng và bấm số, dùng tiếng Anh nói: “Mang lên cho tôi một chai rượu vang, được.” Sau đó cô cúp máy.”
“Cô gọi rượu làm gì?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Tôi chỉ muốn uống một chút thôi, anh uống với tôi nhé.” Lý Vũ Hân nói.
“Cô uống không được rượu thì đừng uống nữa, đi ngủ sớm một chút đi, đừng giày vò bản thân nữa.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày nói.
“Uống một chút cũng không sao. Hôm nay, tôi vui. Hơn nữa, cho dù tôi có uống say cũng không sao, đúng không? Đù sao ở đây là trong khách sạn, uống say cùng lắm thì nằm ở đây. Bây giờ tôi thật sự rất muốn uống say một trận.” Lý Vũ Hân nói.
Diệp Lăng Thiên có phần không hiểu nổi Lý Vũ Hân lúc này. Ở trong lòng anh, Lý Vũ Hân là một người phụ nữ có khả năng tự chủ rất cao, cho dù có một dự án thành công cô cũng không đến mức như vậy chứ? Nhưng Diệp Lăng Thiên không nói gì, chỉ gật đầu. Anh chỉ là một vệ sĩ, anh không quản được nhiều như vậy.
Không bao lâu, người phục vụ của khách sạn gõ cửa, sau đó đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ vào. Bên trong có đặt một chai rượu vang và mấy cái ly. Người phục vụ mở chai rượu vang ra. Sau khi Lý Vũ Hân cho tiền boa, người phục vụ rời đi.
Lý Vũ Hân cầm một ly rượu vang đưa cho Diệp Lăng Thiên, sau đó tự mình cầm một ly, đi thẳng đến bên cửa sổ phòng khách sạn và kéo rèm ra, đờ người nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài. Sau đó cô cụng ly với Diệp Lăng Thiên rồi tự mình uống một ngụm nói: “Cám ơn anh, Diệp Lăng Thiên. Lần này thật sự rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi không biết kết quả cuộc hành trình tới nước D này sẽ thế nào.”
“Các cô cần công ty Ale, đồng thời công ty Ale cũng cần các cô. Người của hai bên đều đặc biệt coi trọng và mong ngóng dự án này. Bất kể có tôi hay không, dự án này của các cô vẫn sẽ thành công. Điểm khác biệt duy nhất chính là phân chia lợi ích mà thôi. Công ty của các cô lớn như vậy, đầu tư nhiều tiền như vậy, mục đích của các cô không thể ở chỗ lợi nhuận của một dự án này là bao nhiêu, các cô quan tâm là kế hoạch phát triển của cả một tập đoàn. Cho nên, tôi thật sự không giúp được gì mấy. Nhưng bất kể thế nào, dự án thành công, đây là một chuyện rất đáng để ăn mừng.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó tự mình uống một hớp.
“Thật ra anh sai rồi. Bất kể là đối với tập đoàn chúng tôi hay là cá nhân tôi, đây đều là một chuyện rất có ý nghĩa. Đối với tập đoàn, dự án được đàm phán xong, chúng tôi lại thuận lợi mở ra cánh cửa lớn của thị trường Châu Âu. Sau khi, tập đoàn chúng tôi sẽ bước lên một đường lớn khác. Hơn nữa, tập đoàn chúng tôi sẽ không còn là tập đoàn trong nước, mà là tập đoàn thương nghiệp mang tính quốc tế, bất kể địa vị hay danh dự cũng hơn hẳn bây giờ.”
“Mặt khác, cổ phần càng nhiều lại càng chứng tỏ chúng tôi nắm được nhiều quyền chủ động hơn, về sau dự án này mới có thể phát triển theo hướng mà tập đoàn chúng tôi mong muốn chứ không phải nghe theo công ty Ale. Điểm này vô cùng quan trọng đối với tập đoàn của tôi, chúng tôi nhìn trúng không phải 1%, 2% lợi ích, mà quan tâm tới mỗi % quyền phát biểu. Điều này là quan trọng nhất đối với cả kế hoạch Châu Âu của chúng tôi. Cho nên, sự trợ giúp của anh rất quan trọng đối với tập đoàn chúng tôi.”
Lý Vũ Hân nói xong lại uống một ngụm, sau đó nói tiếp: “Đối với cá nhân tôi lại càng quan trọng hơn. Tập đoàn chúng tôi là tập đoàn Tam Nguyên. Anh biết vì sao nó được gọi là tập đoàn Tam Nguyên không?”
“Vì sao?” Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên mép cửa sổ, châm điếu thuốc hỏi.
Lần này Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên hút thuốc lại không nói gì, chỉ đi tới trên bàn trà lấy một cái gạt tàn thuốc đặt ở bên cạnh Diệp Lăng Thiên, sau đó lặng lẽ mở một cánh cửa sổ ra.
“Ba tôi tên là Lý Tiên Nguyên, mẹ tôi tên là Hoàng Tam Mai, cho nên tập đoàn được đặt là tập đoàn Tam Nguyên.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên nghe đến đây thì lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm.
“Thật ra, ban đầu công ty nhà chúng tôi chỉ là một nhà hàng nhỏ. Bà chủ của nhà hàng chính là mẹ tôi. Ba tôi là một đứa trẻ nông thôn vào thành làm thêm, lại vào nhà hàng của mẹ tôi học làm đầu bếp. Sau đó ba tôi và mẹ tôi yêu nhau, hai người kết hôn. Ba mẹ tôi đều một lòng tập trung vào sự nghiệp nên nhà hàng càng làm càng lớn, cuối cùng thành lập một công ty dịch vụ ăn uống là công ty Tam Nguyên, chính là lấy tên của hai người để đặt tên. Sau đó mẹ tôi bị bệnh, bệnh ung thư, không tới hai năm đã qua đời.”
“Sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi đặc biệt đau lòng. Bởi vì công ty là do mẹ tôi và ông cùng sáng lập, hơn nữa, mẹ tôi là người sáng lập chính, cho nên ông dồn hết tất cả sức lực vào công ty, đặc biệt liều mạng, cứ như vậy từng bước đi tới. Công ty từ chỉ một ngành dịch vụ ăn uống lại làm đến khách sạn, sau đó là bất động sản, bán lẻ vân vân, cuối cùng thành lập tập đoàn Tam Nguyên.”
“Cho dù là ba tôi trước đây cũng không ngờ công ty càng làm càng lớn, chỉ từ một công ty biến thành tập đoàn công ty, tài sản cũng càng lúc càng nhiều. Chính là tập đoàn quá lớn có đôi khi không thể là của riêng mình nữa. Tập đoàn nhất định phải tiến hành góp vốn đầu tư, hợp tác cũng nhất định phải tiến hành giao dịch cổ phiếu. Dần dần, tập đoàn đã biến thành hình thức đầu tư cổ phần như bây giờ. Có hội đồng quản trị, cho dù ba tôi và tôi chiếm tổng số cổ phần nắm quyền phát biểu tuyệt đối, công ty vẫn là của họ Lý, nhưng trên thực tế công ty đã không hoàn toàn là của chúng tôi nữa.”
“Đây là điều khiến ba tôi đau lòng nhất, cũng là điều ông ấy hối hận nhất. Nếu có thể trở lại một lần nữa, ông thà không làm ra sự nghiệp lớn như vậy, chỉ hy vọng công ty thuộc về bản thân chúng tôi, không có quan hệ gì với người khác. Bởi vì ở trong lòng ba con chúng tôi, công ty không chỉ là công ty, không chỉ là một công cụ kiếm tiền, mà nó còn hơn thế. Trên thực tế nó đại biểu cho mẹ tôi. Bởi vì, ban đầu công ty này chính là tâm huyết của mẹ tôi, là mục tiêu mà mẹ tôi đã định ra trước đây. Mẹ tôi nói sẽ có một ngày phải làm cho công ty lớn hơn, mạnh hơn, làm thành tập đoàn đa quốc gia. Cả đời ba tôi đều đang cố gắng thực hiện tâm nguyện còn chưa hoàn thành này của mẹ tôi.” Lý Vũ Hân nói đến đây thì viền mắt bắt đầu ướt, hờ hững uống một ngụm rượu vang.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi lắng nghe lời Lý Vũ Hân nói, giống như thưởng thức ra điều gì đó, thản nhiên gật đầu và nói: “Tôi rất kính nể ba cô. Từ sau khi tôi rời khỏi quân ngũ, ba cô là người duy nhất khiến tôi kính nể, ông đáng để tôi kính trọng.”
Diệp Lăng Thiên nói rất thành khẩn, rất thật lòng.
“Ông rất yêu mẹ tôi, cho dù trước đây ông từng có suy nghĩ muốn tìm một người khác và cũng đã bàn với một người, nhưng thật ra chủ yếu vẫn là vì tôi. Khi đó tôi còn nhỏ, thấy tôi đau lòng, ông muốn tìm cho tôi một ngôi nhà hoàn chỉnh, tìm một người tới chăm sóc cho tôi. Nhưng tôi không đồng ý, từ đó về sau ông cũng không tìm người nào nữa, cho tới tận bây giờ.” Lý Vũ Hân thất thần nhìn ngoài cửa sổ, nói.