Lần này Lý Vũ Hân thật sự rất kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, một lúc sau mới hỏi: “Anh ta có biết không?”
Lý Yến lắc đầu nói: “Anh ấy vẫn còn chưa biết, tôi vừa mới kiểm tra từ bệnh viện trở về, lúc đầu bản thân tôi cũng không biết là có sai lầm như vậy, là Bọ Cạp, cô biết cô ta chứ?
Cô ta đã điều tra tôi, cũng là do cô ta đã điều tra chuyện tôi không mang thai từ trong bệnh viện cho nên tôi mới vội vàng chạy đến bệnh viện để làm kiểm tra một lần nữa, nên cũng mới biết chuyện này, nhưng mà cô yên tâm đi, một lát nữa tôi trở về tôi sẽ nói với anh ấy biết sáng ngày mai chúng tôi sẽ ly hôn, ngày hôm nay tôi gọi cô đến đây chính là hi vọng cô đừng bởi vì chuyện tôi với anh ấy kết hôn mà trong lòng cảm thấy thất vọng đối với anh ấy, thật ra thì chuyện này căn bản cũng không phải là như vậy đâu, tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn, anh ấy chỉ bởi vì muốn chịu trách nhiệm cho nên mới có thể kết hôn với tôi, trái tim của anh ấy vẫn không thay đổi.
Tôi hi vọng là hai người có thể quay lại với nhau, hi vọng là anh ấy có thể hạnh phúc, vui vẻ, cũng hi vọng mình có thể cố gắng bù đắp những ảnh hưởng do sai lầm mình đã mang đến.”
“Lý Yến, cô đã sai rồi. Thật ra tất cả những gì cô nói đều là chuyện của hai vợ chồng các cô, không có bất cứ liên quan nào tới tôi, mối quan hệ của ba người chúng ta thật ra chỉ tồn tại ở cô và anh ta, anh ta với tôi, mà giữa tôi với cô thì không có quá nhiều quan hệ. Trước khi anh ta với cô chưa kết hôn với nhau, quan hệ là như thế, sau khi hai người kết hôn với nhau, mối quan hệ của ba người chúng ta chỉ có cô với anh ta, tôi và cô, tôi với anh ta đều sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào, cho nên mặc kệ giữa hai vợ chồng hai người có hạnh phúc hay không, có ly hôn không, thật ra cũng không có liên quan gì tới tôi. Ngày hôm nay tôi không nên đến đây, cô cũng không nên gọi cho tôi, cô phải hiểu được đó chính là tôi với anh ta đã sớm chia tay nhau rồi, tôi với anh ta chia tay trước khi cô và anh ta kết hôn với nhau, hơn nữa hai người hiện tại là vợ chồng, toàn bộ mọi chuyện thật ra chẳng có liên quan gì tới tôi hết.
Hai người chúng ta cũng coi như là bạn bè, tôi có một câu muốn nói với cô, cho dù có chuyện gì, sau khi trở về phải nói chuyện với anh ta, hai người nói chuyện với nhau cho đàng hoàng, suy nghĩ lại sẽ bước đi tiếp như thế nào, sau khi trở về thì gửi cho anh ta một câu nói giúp cho tôi, cô nói cho anh ta biết là có thể gọi Trịnh Long trở về rồi, tự tôi có thể chăm sóc bảo vệ cho tôi mà. Mặc khác, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc, ngày mai tôi sẽ trở về tiếp tục dạy học, tôi đi trước đây. Lý Yến, chúc hai người hạnh phúc.” Sau khi Lý Vũ Hân nói xong thì đứng dậy, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời khỏi quán cà phê.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Vũ Hân, Lý Yến đột nhiên cảm thấy mình rất bất lực, thái độ của Lý Vũ Hân rõ ràng là đang từ chối mình, Lý Yến lại lâm vào khủng hoảng một lần nữa.
Lý Yến vẫn luôn ngồi trong quán cà phê suy nghĩ mọi chuyện, thẳng cho đến khi sắc trời ở bên ngoài dần dần tối xuống mới đi khỏi, sau khi gọi xe trực tiếp chạy đến nhà của Diệp Lăng Thiên.
Gõ cửa, người mở cửa là Diệp Sương.
“Chị dâu, rốt cuộc chị cũng đã về rồi, chị mà không về nữa thì bọn em chuẩn bị đi ra ngoài tìm chị đó, chị vào nhà nhanh lên, chuẩn bị ăn cơm.” Diệp Sương vừa cười vừa nói.
Lý Yến miễn cưỡng cười cười với Diệp Sương, sau đó đi vào. Sau khi vào trong thì thấy Diệp Lăng Thiên đang mặc tạp dề bưng món ăn cuối cùng đặt lên trên bàn, trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, nấu mười mấy món.
“Về rồi hả? Đi rửa tay đi, đây là món ăn cuối cùng, bắt đầu ăn cơm thôi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến giống như là tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, đối xử với Lý Yến vô cùng tự nhiên.
“Em... Lăng Thiên, em có chuyện muốn nói với anh.” Cuối cùng Lý Yến mới lấy dũng khí nói chuyện với Diệp Lăng Thiên.
“Có chuyện gì thì đợi ăn cơm xong rồi hẵng nói, đi rửa tay đi, Diệp Sương, em đi xới cơm.” Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Yến, nói thẳng, sau đó vừa tháo tạp dề ra vừa đi vào trong phòng bếp.
Lý Yến ngẩn người chậm rãi đi qua rửa tay, sau đó ngồi trên bàn bắt đầu ăn cơm.
“Anh trai, chị dâu, chị đang mang thai, không thể uống rượu được, em cũng không thể uống rượu, lấy đồ uống thay rượu đi. Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.” Diệp Sương bưng ly rượu lên rồi nói.
Nghe thấy Diệp Sương nói như vậy Lý Yến bỗng nhiên đỏ mặt, đỏ mặt không phải là ngại ngùng mà là đang xấu hổ.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến chậm chạp không nâng ly lên, mắt nhìn Diệp Sương rồi nói: “Người một nhà cần gì có nhiều quy cũ như vậy, ăn cơm đi. À đúng rồi, nói cho em một chuyện, ngày mai anh và chị dâu em đến Hải Thành chơi mấy ngày, em ở nhà chăm sóc cho mình thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Hải Thành hả?” Diệp Sương và Lý Yến gần như là đồng thời nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Đúng vậy, Hải Thành, cũng nên bổ sung chuyến du lịch trăng mật, có điều là chuyện công ty có hơi nhiều, có lẽ là không đi được bao lâu, cùng lắm thì cũng chỉ có thể đi được một tuần, sau này có thời gian thì ra ngoài chơi nhiều một chút.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Oa, từ lúc nào mà anh trai của em học được cách lãng mạn vậy chứ! Hải Thành đó nha, em nằm mơ cũng muốn đi đến đó, anh có thể dẫn em đi cùng được không?”
“Bọn anh đi hưởng tuần trăng mật, em đi theo làm cái gì, làm bóng đèn hả? Hơn nữa em không cần phải đi học à?” Diệp Lăng Thiên trừng mắt nhìn Diệp Sương.
Lý Yến nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, trong lòng lại càng thêm phức tạp, cũng không biết phải làm như thế nào nhưng mà lúc này Diệp Sương đang ở đây, thấy nụ cười dạt dào trên mặt của Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương, cô ta lập tức sợ hãi nói chuyện.
Lý Yến ăn cơm xong mà không nói một lời, vẫn luôn chờ đến đêm hôm khuya khoắt Diệp Lăng Thiên dọn bàn xong, Diệp Sương trở về phòng đi ngủ, Lý Yến mới nói với Diệp Lăng Thiên: “Lăng Thiên, vào phòng đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, nhẹ nhàng gật đầu, sau khi Lý Yến đi vào trong phòng anh rót cho mình một ly trà, bưng ly trà chậm rãi đi vào trong phòng ngủ chính, trực tiếp đi đến ban công ngồi xuống, sau đó nói: “Thời tiết ngày hôm nay đúng là không tồi, điều này nói rõ vận may của chúng ta rất tốt, mưa liên tục nhiều ngày như thế, đúng lúc ngày hôm nay kết hôn lại có mặt trời, không thể không nói là một điềm báo tốt.”
“Lăng Thiên, chiều ngày hôm nay em có đến bệnh viện.” Lý Yến đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, sau khi lấy dũng khí rồi mới nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừ, người ở bệnh viện có nhiều không?” Dường như là Diệp Lăng Thiên đã biết từ lâu nhưng mà lại không nói chuyện theo lẽ thường, anh không hỏi đến bệnh viện làm gì, cũng không hỏi kết quả như thế nào, mà là trực tiếp hỏi người ở bệnh viện có nhiều không.
Hỏi như vậy, Lý Yến lập tức ngây ngẩn cả người, không biết phải nói tiếp như thế nào, nhưng mà vẫn nói: “Vẫn ổn, không tính là quá nhiều.”
“Cũng đúng thôi, buổi sáng chắc chắn là phải nhiều hơn buổi chiều một chút, mặc dù là căn nhà này không tệ nhưng mà nơi này là trung tâm thành phố, xung quanh đều là đường đi, những thứ còn lại cũng tốt, chính là hơi ồn ào, đặc biệt là buổi tối. Qua một thời gian ngắn nữa nếu như trong tay có khoảng tiền dư thì chúng ta đi tìm một khu chung cư mua một căn phòng nhỏ yên tĩnh lớn hơn một chút, đến lúc đó căn phòng này để lại cho Diệp Sương đi, con bé cũng đã học năm ba đại học rồi, đã sắp tốt nghiệp, cũng nên sống một mình rồi.” Diệp Lăng Thiên còn nói một vấn đề hoàn toàn lạc đề.