"Cái gì? Không phải anh ấy đi Việt Châu công tác sao?” Lý Yến rất khiếp sợ.
"Không có, không thể nào, tôi là thư ký của anh ấy, nếu như giải quyết công việc hoặc công ty có chuyện thì tôi là người đầu tiên phải biết. Tôi dám cam đoan, Diệp tổng không đi Việt Châu, chi nhánh công ty ở Việt Châu gần đây không có chuyện gì gấp, hơn nữa Diệp tổng gần đây cũng không đi Việt Chấu sắp xếp công việc. Chị dâu, chị thử suy nghĩ lại một chút xem rốt cuộc Diệp tổng đi đâu? Nếu thực sự không được, chúng ta báo cảnh sát đi, tôi đã liên lạc với Diệp tổng hai ngày đều không được!” Tiểu Lâm cũng bắt đầu lo lắng.
Cả người Lý Yến lập tức ngây dại, cô ta còn nhớ rõ rõ ràng, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại nói với mình rằng vì công ty có việc nên phải đi Việt Châu xử lý một vài việc, mà bây giờ có thể khẳng định được là anh hoàn toàn không đi đến Việt Châu. Vậy Diệp Lăng Thiên đi đâu? Lý Yến không nghĩ ra được Diệp Lăng Thiên đi đâu, nhưng cô ta có thể chắc chắn một điểm, đó chính là Diệp Lăng Thiên nói dối cô ta.
"Không, đừng báo cảnh sát. Báo cảnh sát ảnh hưởng không tốt, phía bên cô cũng không có chuyện gì, đừng nói với bất cứ người nào chuyện Diệp tổng của cô mất tích, những chuyện khác tôi sẽ nghĩ cách." Lý Yến nghiêm nghị nói với Tiểu Lâm sau một lúc lâu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Lăng Thiên mất tích, đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lý Yến, dù thế nào, cô ta cũng phải tìm được Diệp Lăng Thiên, cô ta cũng không biết bây giờ Diệp Lăng Thiên có nguy hiểm gì không, tìm được Diệp Lăng Thiên so với việc kết hôn lại càng quan trọng hơn. Trong lòng Lý Yến vô cùng lo lắng cho Diệp Lăng Thiên, dù sao, một người sống sờ sờ cứ như vậy mất không có tin tức, ai có thể không lo lắng đây.
Suy nghĩ một lát, Lý Yến trực tiếp lái xe đến đội cảnh sát hình sự, gọi lão Vương, trực tiếp nói: "Lão Vương, tôi giao cho ông một nhiệm vụ, giúp tôi điều tra tung tích Diệp Lăng Thiên một chút, anh ấy mất tích, tất cả chúng tôi đều không tìm được anh ấy, tôi lo anh ấy gặp nguy hiểm. Tôi cho ông địa chỉ gia đình và biển số xe của anh ấy, ông nhanh chóng tra rõ ràng tin tức của anh ấy cho tôi. Mặt khác, việc này không được lập án, ngoại trừ ông và tôi, không được nói cho bất cứ người nào tin tức cụ thể của chuyện này. Nhanh đi, tôi ở đây chờ tin của ông!”
Sau khi nghe xong lời này của Lý Yến, Lão Vương thật sự lập tức dẫn người đi điều tra, Lý Yến một mình ngồi trong phòng làm việc đợi tin tức. Bây giờ đối với cô ta mà nói, kết hôn không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tìm được Diệp Lăng Thiên, cũng phải làm rõ, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên xảy ra chuyện gì, có gặp nguy hiểm không. Hơn nữa, chuyện này tạm thời không thể để người khác biết, nếu Diệp Lăng Thiên thật sự gặp nguy hiểm, để quá nhiều người biết đối với sự an toàn của Diệp Lăng Thiên cũng không có điểm tốt, nếu Diệp Lăng Thiên không sao, chuyện Diệp Lăng Thiên mất tích bị nhiều người biết đến, đối với công ty của Diệp Lăng Thiên cũng không tốt, cũng ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Lăng Thiên, đồng thời cô và cha cô là Lý Đông Sinh cũng đều bị ảnh hưởng, bởi vì, hiện tại mọi người đều biết, Diệp Lăng Thiên là chồng cô, ngày mai hai người bọn họ sẽ phải kết hôn.
Tâm trạng Lý Yến cô cùng khẩn trương ngồi trong phòng làm việc chờ đợi, đợi từ buổi sáng đến hơn một giờ chiều mới nhận được điện thoại của lão Vương. chiều mới nhận được lão Vương điện thoại.
"Đội trưởng Lý, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, anh Diệp vào mấy ngày trước hơn mười giờ lái xe rời khỏi nhà, trong xe chỉ có một mình anh ta, hơn nữa, căn cứ theo biểu hiện trong video, anh ta không giống như gặp nguy hiểm, mà là giông như đang sốt ruột đi đường.” Lão Vương báo cáo.
"Anh ấy đi đâu?"
"Căn cứ theo những gì chúng tôi biết được từ đồn cảnh sát giao thông đường cao tốc, chúng tôi phỏng đoán, anh Diệp hẳn là đi đến hướng M thành.”
"M thành? Ông chắc chắn chứ?”
"Cơ bản chắc chắn múc tiêu của anh ta là M thành, đương nhiên, nếu như muốn chắc chắn, chúng ta phải liên hệ với bộ công an của các tỉnh, chỉ có điều, nếu như thế có thể phải gửi công văn trình báo vụ việc, vô cùng phiền phức!” Lão Vương giải thích.
Mà giờ phút này Lý Yến Nhân cũng đã ngây dại, M thành, cô ta nghĩ mãi mà không rõ Diệp Lăng Thiên vì sao lại đột nhiên đi M thành, nhưng bỗng nhiên cô ta nghĩ đến một chuyện, cô ta nhớ rõ Diệp Lăng Thiên và Diệp sương đều có đề cập qua với mình, đó chính là Lý Vũ Hân, bạn gái cũ của Diệp Lăng Thiên đã đi dạy học ở một vùng nông thôn của M thành. Nghĩ đến việc Diệp Lăng Thiên đột nhiên nói dối mình đi đến M thành, đáp án dường như lập tức xuất hiện.
Cả người Lý Yến đều hóa đá, con mắt bỗng nhiên rất đau nhức, cố nén không cho nước mắt chảy ra.
"Đội trưởng Lý, đội trưởng Lý, Alo, đội trưởng Lý?” Lão Vương gọi rất nhiều lần nhưng không thấy Lý Yến trả lời, tưởng là Lý Yến đã xảy ra chuyện nấy lo lắng gọi.
"Không sao, lão Vương, mấy người thu đội đi, chuyện này dừng ở đây, tôi biết anh ấy đến M thành là được rồi, anh ấy chỉ là đến thăm một người bạn, không mang sạc pin điện thoại nên tắt máy, không có gì nguy hiểm. Được rồi, mấy người trở về đi, nên làm gì thì cứ làm việc đó, nhớ kỹ, chuyện này không được nói cho bất cứ ai, cứ như vậy đi" Lý Yến bỗng nhiên không có sức lực để tiếp tục nói chuyện, sau khi nói xong liền cúp điện thoại, một mình ngồi trong phòng làm việc thật lâu, rất lâu sau mới quay về nhà, tiếp tục cùng người chủ trì thảo luận chương trình hôn lễ vào ngày mai, đồng thời nói với người chủ trì, cô ta đã liên lạc được với chồng mình.
Sáng nay, Diệp Lăng Thiên lái xe một đường phi trên đường cao tốc, cũng sáng nay, Lý Vũ Hân thức dậy, sau khi rời giường liền cầm theo cái thùng đi đến bên cạnh giếng nước để lấy một thùng nước, sau đó trở về rửa mặt, vẫn theo thông lệ mỗi ngày, cô bắt đầu cầm chổi quét dọn. Khi đang quét dọn, chợt phát hiện bên cửa sổ của mình có một tàn thuốc, nhìn thấy tàn thuốc này, Lý Vũ Hân bỗng nhiên nhíu chặt lông mày. Chỗ này là trường học, ngoại trừ giáo viên chính là học sinh. Học sinh trên núi không có người hút thuốc, mà giáo viên cũng chỉ có hai người là cô và Trịnh Long, mà Trịnh Long không hút thuốc lá, đầu thuốc lá này là từ đâu tới? Lý Vũ Hân nhìn kỹ tàn thuốc, bỗng nhiên không chê bẩn ngồi xổm xuống đất nhặt kỹ tàn thuốc lên nhìn. Khoảnh khắc nhìn thấy tàn thuốc kia, lòng cô lập tức kinh hãi, cô có thể khẳng định, thuốc là này chắc chắn không phải là người trong thôn làm rớt, bởi vì, thứ nhất là loại thuốc này hoàn toàn không có bán ở đây, thứ hai, cho dù có bán, cũng không phải người trên núi hút. Lý Vũ Hân đã quá quen thuộc với loại thuốc này, bởi vì Diệp Lăng Thiên vẫn luôn hút loại thuốc này, ở trong trí nhớ của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên chỉ hút thuốc của nhãn hiệu này từ trước đến nay, ban đầu khi không có tiền chỉ hút mười lăm ngàn, sau đó hút hơn trăm ngàn, sau cùng mở công ty, hút loại thuốc sáu bảy mươi nghìn này, nhưng nhãn hiệu này thì chưa bao giờ thay đổi, vậy nên Lý Vũ Hân mới có thể quen thuộc như vậy.
Lý Vũ Hân hoảng sợ nhìn tàn thuốc, lập tức giống như lên cơn điên tìm kiếm khắp nơi trong sân, tổng cộng trong sân tìm được ba mẩu thuốc, tất cả đều cùng một nhãn nhiệu, hơn nữa, tàn thuốc vẫn chưa bị phá hư, đủ để chứng minh, tàn thuốc được ném ở đây cách đây không lâu.
Trong lòng Lý Vũ Hân bỗng nhiên có dự cảm mãnh liệt, đó chính là đêm qua, Diệp Lăng Thiên nhất định đã đến đây. Cô vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, cô không nghĩ tại sao Diệp Lăng Thiên lại biết mình ở đây, cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cô chỉ có một tín niệm, đó chính là phải tìm được Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân bắt đầu tìm kiếm Diệp Lăng Thiên khắp nơi, nhưng tìm khắp cả ngôi trường nhỏ cũng không thấy bóng dáng Diệp Lăng Thiên.