"Tôi nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không như vậy, anh ta chắc chắn cũng đang chờ cô, chờ cô trở về kết hôn với anh ta!” Trịnh Long phủi tay đứng lên nói.
Lý Vũ Hân lắc đầu, nói: "Không đâu, rất khó. Tôi tin anh ấy, tôi tin tình cảm của anh ấy với tôi, anh ấy là kiểu người rất thật, không có chút giả dối nào. Nhưng, giống như vừa nãy tôi đã nói, bên cạnh anh ấy có quá nhiều người phụ nữ ưu tú, hơn nữa anh ấy cũng là một người đàn ông không hiểu được cách làm thế nào để từ chối phụ nữ. Rất nhiều chuyện luôn có bất ngờ, luôn có ngẫu nhiên, anh cũng là đàn ông, mỗi ngày đều ở trong vườn hoa, muốn phiến lá không dính vào người có thể sao? Thật ra trước khi tôi đến cũng đã từng nghĩ, đây có lẽ là đại biểu cho việc kết thúc hoàn toàn giữa tôi và anh ấy. Anh chờ một chút, tôi lấy khăn cho anh lau mặt, nhìn đầu anh đầy mồ hôi!” Lý Vũ Hân nói xong, sau đó đi đến một chiếc kệ rửa mặt đã cũ kỹ, lấy khăn mặt đưa cho Trịnh Long.
Hai người vẫn đang nói chuyện, nhưng Diệp Lăng Thiên đứng ở bên cạnh cửa sổ đã quay người, chậm rãi châm một điếu thuốc, chậm rãi từng bước từng bước đi ra khỏi trường học.
Anh không muốn nghe tiếp nữa, từng lời nói của Lý Vũ Hân thực sự khiến trái tim anh tổn thương sâu sắc.
Diệp Lăng Thiên leo lên đến đỉnh núi, ngồi ở bãi cỏ trên đỉnh núi, nhìn ngôi trường tồi tàn dưới chân núi đã vô cùng mơ hồ, thở dài thật sâu, chậm rãi hút thuốc, từng điếu từng điếu thuốc, rất lâu sau đó, Diệp Lăng Thiên lấy điện thoại di động ra, gửi Trịnh Long một tin nhắn: “Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi vài tài khoản cậu sáu tỉ, đến lúc đó cậu lấy danh nghĩa của mình quyên góp sáu tỷ cho thôn, để thôn xây một trường học. Chăm sóc tốt cho cô ấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi!”
Trường học ở dưới núi không có tín hiệu, muốn có tín hiệu chỉ có thể leo lên núi này, Diệp Lăng Thiên không lo lắng Trịnh Long sẽ không đọc được tin nhắn này, mỗi tháng Trịnh Long đều sẽ leo lên ngọn núi này gọi điện thoại cho mình, đến lúc đó đương nhiên có thể đọc được tin nhắn. Sở dĩ anh quyên góp sáu tỷ cho thôn này xây trường học, đầu tiên là bởi Lý Vũ Hân, thứ hai cũng là vì trẻ em ở nơi này, anh hi vọng Lý Vũ Hân có thể sống tốt một chút, cũng hi vọng có thể giúp những đứa trẻ ở nơi này chút gì đó. Hơn nữa, là muốn cuối cùng làm được điều gì đó cho Lý Vũ Hân, dù sao thì chỉ cần bây giờ anh quay người đi sang sườn núi bên kia, trở lại Đông Hải, anh chính là chồng của một người phụ nữ khác, có một phần trách nhiệm khác, đời này kiếp này, anh sẽ phải phân rõ giới hạn với Lý Vũ Hân, món nợ tình cảm với Lý Vũ Hân, anh chỉ có thể dùng cách này để trả lại.
Trái tim Diệp Lăng Thiên đau đớn, người phụ nữ mình yêu rõ ràng đang ở trước mắt, anh lại chỉ có thể len lén quan sát ở bên cạnh.
Diệp Lăng Thiên đi rất chậm, mất ba giờ đồng hồ mới ra khỏi ngọn núi, đi đến bên cạnh xe của mình cũng không rời đi ngay lập tức, đã gần ba mươi tiếng đồng hồ anh không ăn uống và không ngủ, anh thật sự vừa mệt vừa đói, lấy bánh mì và nước trong xe ra, ngồi trước mui xe chậm rãi anh ăn uống, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Sau khi ăn xong lại ngây ngốc ngồi ngẩn người trên nóc xe, sau một hồi lâu mới ném tàn thuốc về phía xa, sau đó xoay người xuống xe, ngồi vào ghế lái, tăng thêm mã lực, lái xe về hướng thành phố A.
"Diệp Sương, anh của em đã về chưa?” Diệp Sương nhận điện thoại Lý Yến gọi tới, đã nghe thấy giọng nói có chút lo lắng của Lý Yến.
"Vẫn chưa, chị dâu, có chuyện gì sao?” Diệp Sương hỏi.
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút chuyện phải hỏi ý kiến anh ấy một chút, chị gọi điện thoại nhưng anh ấy vẫn luôn tắt máy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngày mai là hôn lễ, tại sao bây giờ vẫn chưa trở về chứ!” Lý Yến có chút lo lắng.
"Chị đừng vội, chị dâu, anh trai em nói anh ấy nhất định sẽ nhanh chóng trở về trước hôn lễ, con người của anh ấy chị cũng đã biết, đã nói thì nhất định sẽ làm được. Điện thoại tắt máy có thể là do hết pin, lúc trước em gọi điện thoại cũng là tắt máy, em đi tìm một chút, anh ấy ra ngoài quá nhanh nên không mang theo dây sạc điện thoại, chắc chắn là hết pin!” Diệp Sương không muốn Lý Yến lo lắng nên giải thích.
"Là thế sao, vậy thì tốt, không sao, anh của em trở về thì bảo anh ấy gọi điện cho chị!” Lý Yến nghe thấy Diệp Sương nói như vậy thì trong lòng hơi thả lỏng một chút.
"Sao rồi? Cô Lý, đã hỏi chưa?” Người chủ trì hôn lễ hỏi Lý Yến.
"Anh ấy có chút việc, điện thoại hết pin, tạm thời không liên lạc được. Chuyện này rất quan trọng sao? Không nói có được không?” Lý Yến nhìn người chủ trì nói.
"Chuyện này vẫn cần phải biết, nếu không người chủ trì như tôi không có cách nào để dẫn chương trình. Ít nhất tôi cũng phải giới thiệu chung về nhà trai, hơn nữa, rất nhiều chương trình trong hôn lễ phải thông báo đến hai người, đặc biệt là anh ta, nếu không chương trình ngày mai tiến hành thế nào? Đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẻ mặt tôi không dễ nhìn, không chỉ riêng mặt mũi mấy người, đúng không? Vậy nên, cô hãy nghĩ cách liên lạc với anh ta, sau đó đem những vấn đề này nói rõ ràng với anh ta một chút!” Người chủ trì lấy ra một tờ giấy đưa cho Lý Yến, phía trên là một vài thứ mà ông ta đã viết.
Lý Yến cảm thấy người chủ trì nói cũng đúng, suy nghĩ một chút, cô ta cầm tờ giấy nói: “Vậy được, ông đợi tôi ở đây một chút, tôi đi ra ngoài một chuyến sau đó sẽ trở về!”
Nói xong Lý Yến liền đi ra cửa, lái xe thẳng đến công ty của Diệp Lăng Thiên.
Công ty của Diệp Lăng Thiên cô đã đến một lần, cũng biết vị trí văn phòng của Diệp Lăng Thiên, vậy nên đi thẳng đến văn phòng của Diệp Lăng Thiên.
"Xin chào, thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?” Thư ký của Diệp Lăng Thiên trực tiếp ngắn cản động tác trực tiếp đẩy cửa vào của Lý Yến và hỏi..
"Cô có phải thư ký của Diệp Lăng Thiên không?" Lý Yến trực tiếp hỏi sau khi nhìn thấy Tiểu Lâm.
"Đúng, tôi là thư ký của Diệp tổng, xin hỏi cô là?”
"Tôi là vị hôn thê của anh ấy, bây giờ tôi đang có việc tìm anh ấy, cô hãy nhanh chóng liên lạc với anh ấy cho tôi!” Lý Yến nói thẳng.
"Vị hôn thê?" Thư ký Tiểu Lâm mở to hai mắt nhìn, thời gian cô ta đi theo Diệp Lăng Thiên cũng không tính là muộn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy vị hôn thế gì đó của Diệp Lăng Thiên, cô ta biết Diệp Lăng Thiên có bạn gái, chính là Lý Vũ Hân trước kia, nhưng người phụ nữ trước mặt này cô ta chưa từng thấy, vậy nên hoàn toàn không tin tưởng.
"Thế nào? Không tin? Có phải còn muốn bắt tôi cho cô nhìn giấy đăng ký kết hôn của tôi và anh ấy đúng không?” Lý Yến nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Lâm thì bỗng nhiên phát hỏa, suy nghĩ một lúc lại nói: “Nếu cô không tin thì hãy gọi điện thoại hỏi Trần Tuấn Lương và Vương Lực, xem tôi có phải vợ của Diệp Lăng Thiên không?”
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị dâu, tôi không phải cố ý mạo phạm, tôi chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của Diệp tổng!” Tiểu Lâm nghe thấy Lý Yến nói tên của Trần Tuấn Lương và Vương Lực cũng tin tưởng, cho dù Lý Yến không phải vợ của Diệp Lăng Thiên, ít nhất cũng là người rất thân mật, nếu không sẽ không biết Vương Lực và Trần Tuấn Lương.
"Không biết chị dâu có chuyện gì? Diệp tổng không ở đây.”
"Tôi biết anh ấy không ở đây, không phải anh ấy đi Việt Châu sao? Điện thoại di động của anh ấy tắt máy, tôi không tìm được anh ấy. Cô giúp tôi liên lạc với người đi cùng anh ấy một chút, sau đó để anh ấy nghe máy, tôi có việc muốn tìm anh ấy!” Lý Yến nói ngắn gọn.
"Việt Châu? Không có, chị dâu, thật ra tôi cũng không liên lạc được với Diệp tổng, phía bên công ty có vài việc quan trọng cần xin chỉ thị của Diệp tổng, nhưng vẫn luôn liên lạc không được với anh ấy, tôi cũng không biết Diệp tổng đi đâu, tôi đang chuẩn bị đến nhà Diệp tổng để tìm anh ấy đây!” Tiểu Lâm cũng chấn kinh.