Diệp Lăng Thiên ở trong siêu thị mua ít đồ ăn, sau khi về tới nhà thì phát hiện Diệp Sương còn chưa có về, chỉ có thể lắc đầu bất lực, sau đó tự mình nấu cơm một mình ăn. Bình thường trong nhà này tuy không tính là náo nhiệt, nhưng tóm lại khá ấm áp, Diệp Sương, anh và Lý Vũ Hân, mọi người ở bên nhau cứ nói mãi không ngừng, ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn và cô quạnh, mà lúc này, Diệp Sương thường xuyên không ở nhà, ai cũng không biết cô bé rốt cuộc đang bận cái gì. Bây giờ Lý Vũ Hân cũng đi rồi, trong nhà này chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Thiên anh. Sự rời khỏi đột ngột của Lý Vũ Hân, vẫn khiến Diệp Lăng Thiên rất không quen, tuy nhiều thêm một người ít hơn một người đối với căn nhà này mà nói không có quan hệ quá lớn, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, lại cảm thấy trái tim của mình trống một khoảng lớn, không tính là đau lòng, nhưng lại cứ cảm thấy khó chịu, khó chịu không nói rõ được, giống như trong cổ họng mắc kẹt một cái xương cá vậy, không đau, nhưng lại cực kỳ khó chịu.
Một mình ăn cơm thật sự không có khẩu vị, cũng không biết là do tâm trạng không tốt hay là vì buổi chiều ăn quá muộn, Diệp Lăng Thiên miễn cưỡng ăn hết một bát cơm cũng không muốn ăn tiếp nữa, thu dọn một lát, sau đó một mình ngồi trên sô pha xem tin tức, nhưng sự chú ý của anh lại đều không ở trên TV, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ là không biết từ khi nào tin tức đã biến thành phim thần tượng rồi, anh vậy mà một chút cũng không có nhận ra, khi đang chuẩn bị tắt TV đi ngủ thì điện thoại đổ chuông, là Hứa Hiểu Tinh gọi điện tới.
“Alo.”
“Anh đang ở đâu?” Hứa Hiểu Tinh hỏi thẳng.
“Ở nhà.”
“Xuống lầu, tôi đang ở dưới nhà anh.”
“Cô lên đây đi, Diệp Sương không ở nhà, tôi ở một mình.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.
“Được, đợi tôi một chút.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp máy.
Diệp Lăng Thiên biết Hứa Hiểu Tinh chắc chắn là có chuyện muốn nói với mình, đoán chắc là chuyện có liên quan giữa anh và Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên sau khi nghe máy liền đi ra xem cửa, sau đó pha trà để lên bàn trà cho Hứa Hiểu Tinh. Vừa pha trà xong thì Hứa Hiểu Tinh vào.
“Diệp Sương đâu? Sao tối lại không có ở nhà?” Hứa Hiểu Tinh sau khi bước vào thì hỏi.
“Không biết, hôm nay nổi giận với tôi xong đi ra ngoài rồi, bây giờ cũng chưa về, chuẩn bị lát nữa gọi điện cho nó hỏi thử.”
“Em ấy nổi giận với anh sao? Nổi giận chuyện gì?” Hứa Hiểu Tinh có hơi ngạc nhiên.
“Ai biết chứ, uống trà đi, vừa pha.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói nhiều, chỉ vào ly trà pha cho Hứa Hiểu Tinh, nói.
“Giữa anh và Vũ Hân rốt cuộc sao thế? Tại sao đang yên đang lành lại chia tay? Vũ Hân hôm nay gọi điện cho tôi kêu tôi tới nhà mới của cô ấy xem thử rồi cùng ăn tối đã khiến tôi giật hết cả mình, tôi nghĩ không hiểu cô ấy tại sao muốn chuyển đi. Hỏi cô ấy cô ấy chỉ nói với tôi là đã chia tay với anh rồi, hỏi cô ấy tại sao thì không nói, cho nên tôi tới hỏi anh, giữa hai người rốt cuộc là sao thế? Anh không phải ở trong bệnh viện từng đáp ứng với tôi khi anh xuất viện thì sẽ cầu hôn với cô ấy sao? Tại sao chưa có cầu hôn thì đã nháo tới chia tay trước rồi, hai người đây là trẻ con giận dỗi à?”
Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, chầm chậm hút, không có trả lời Hứa Hiểu Tinh ngay.
“Hai người là đang chơi tôi sao? Hỏi một người không chịu nói, hỏi hai người cũng không nói.” Hứa Hiểu Tinh có hơi tức giận.
“Trên thực tế tôi đã cầu hôn rồi, vào tối hôm qua. Tôi buổi chiều ra ngoài đặt một nhà hàng tây, bảo cả tầng hai, sau đó đã thương lương xong với bên nhà hàng rồi, bảo bọn họ phối hợp chỉnh ánh đèn và âm nhạc, tạo chút bầu không khí. Tôi đã mua một chiếc nhẫn rất không tồi, còn mua một bó hoa, ăn mặc cũng rất trang trọng, ở dưới tòa nhà công nhà gọi điện cho cô ấy, sau đó chở cô ấy qua đó, chuẩn bị cho cô một bất ngờ, sau đó cầu hôn với cô ấy.” Diệp Lăng Thiên cũng không muốn giấu Hứa Hiểu Tinh gì cả, từ từ nói.
“Cái này rất tốt, không ngờ Diệp Lăng Thiên anh vậy mà cũng biết lãng mạn.” Hứa Hiểu Tinh có hơi chua chát nói, sau đó lại hỏi: “Cô ấy đồng ý chứ?”
“Nếu đồng ý thì lấy đâu ra chia tay chứ? Cô ấy không có nhận nhẫn của tôi, bật khóc luôn. Sau khi khóc xong thì nói với tôi, không thể đồng ý lời cầu hôn của tôi, nói tôi với cô ấy chia tay đi. Như thế, chúng tôi đã chia tay.” Diệp Lăng Thiên cười tự giễu.
“Tại sao? Cô ấy tại sao muốn chia tay với anh chứ? Đây không phải là hờn dỗi vu vơ sao? Trước đây yêu anh đến sống đi chết lại, sao đột nhiên trước đó lại nói muốn chia tay rồi, tóm lại phải có một lý do chứ.” Hứa Hiểu Tinh là một người có tính cách nôn nóng.
“Lý do rất nhiều, nhưng quy lại cũng chỉ có hai điểm, đầu tiên, tôi đã tổn thương cô ấy quá nhiều, cô ấy không thể nhận sự tổn thương khi ở bên tôi, thứ hai, tôi không cho cô ấy cảm giác an toàn. Cô nhất định sẽ hỏi tôi có đi níu giữ cô ấy hay không, hoặc đuổi theo cô ấy không. Tôi đều không có, tôi cũng đồng ý rồi. Bản thân tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại, cô ấy nói rất đúng, ở bên tôi cô ấy sẽ không hạnh phúc, chỉ có thể chịu tổn thương. Có lẽ, chia tay đối với cô ấy mà nói sẽ tốt hơn một chút, như này cũng không có gì có thể nói nữa cả.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nghe những gì Diệp Lăng Thiên nói, rất lâu sau mới gật đầu, hỏi: “Là liên quan tới chuyện cứu Lý Yến lần này sao?”
“Phải, thật ra cô cũng biết rồi, cô có thể nhìn ra chuyện này đối với cô ấy đã tổn thương lớn đến cỡ nào, đúng chứ, chỉ có một mình tôi không hề nhận ra. Thật ra, Diệp Sương hôm nay chính là vì chuyện của Vũ Hân với tôi mà nổi giận với tôi, nó cũng nói tôi lần này làm quá rồi. Nhưng tôi, khi biết những gì Vũ Hân nói tối qua thì cũng phát hiện bản thân đã làm không đúng cỡ nào, trước đó tôi chưa từng cảm thấy mình có làm sai chỗ nào cả, đây là tính cách của tôi, giống như những gì Vũ Hân nói, nếu lần này gặp phải chuyện như thế nữa, tôi nghĩ tôi có thể vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn như vậy, cho nên, tôi không có đi níu giữ Vũ Hân.” Diệp Lăng Thiên từ từ hút thuốc.
“Giữa hai người thật sự không có khả năng ở bên nhau sao?”
“Ai biết chứ? Khả năng thật sự không có rồi. Đừng nói chuyện này nữa, cô ấy sống ở đâu? Môi trường như thế nào?” Diệp Lăng Thiên không muốn tiếp tục nói chuyện về chuyện này nên đã đổi chủ đề khác hỏi.
“Bên đường Tử Dương, cách công ty của các anh không quá xa, đây là cô ấy nói, cô ấy nói đi làm tan làm sẽ khá tiện. Môi trường khá tốt, căn hộ một phòng, bài trí cái gì cũng khá tốt, có điều diện tích không quá lớn, một phòng sách một phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp phòng vệ sinh cái gì cũng khá đầy đủ. Hơn nữa, theo cô ấy nói, giá cả cũng không đắt.”
“Cô ấy thì sao? Trạng thái như thế nào?”
“Anh nói xem? Cô ấy tuy là người đưa ra đề nghị chia tay, có điều theo tôi thấy, cô ấy so với anh càng giống như người bị đá hơn, quầng mắt thâm đen, cũng không nói chuyện. Ài, Diệp Lăng Thiên, tôi bây giờ phát hiện, cuộc đời của anh tình cảm của anh, có khi thật sự giống như một bộ phim, còn là dạng phim thần tượng vô sỉ, muốn máu chó cỡ nào thì máu chó cỡ đó, mà điều khiến tôi không thể chấp nhận được nhất là tôi còn tham gia vào trong đó rồi.” Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mà mắng.