Khi Diệp Lăng Thiên xoay người muốn nói gì đó với Diệp Sương thì Diệp Sương đã đóng cửa đi rồi, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lặng lẽ quay đầu lại, tiếp tục nằm bò trên ban công phơi nắng, ai cũng không biết trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Sự việc đi đến bước này là điều anh trước giờ chưa từng dự liệu tới, khi ở bệnh viện anh nghĩ rất nhiều, anh muốn buông, chân chính làm một người bình thường, lấy vợ sinh con, sau đó ở thành phố này từ từ sống tới già cuối cùng chết đi, trải qua cuộc sống bình yên. Anh cảm thấy bản thân tìm được bến đỗ, bến đỗ của anh chính là Lý Vũ hân, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này của anh có khát vọng muốn kết hôn mạnh mẽ như vậy. Mà kết quả lại thật không thể ngờ, Lý Vũ Hân đã từ chối lời cầu hôn của anh, hơn nữa đưa ra lời nói chia tay với anh. Anh không thể phản bác sự lên án của Lý Vũ Hân dành cho anh, cũng không thể nói không đáp ứng, anh nghiêm túc nghĩ lại lời mà Lý Vũ Hân nói, cuối cùng cảm thấy Lý Vũ Hân nói đều đúng cả, tính cách và hành vi của anh đều tồn tại rất nhiều vấn đề, mà những vấn đề này có một mặt tốt, cũng có một mặt xấu, nhưng đối với một cô gái mà nói, những tính cách này của anh đều là không công bằng, chỉ có thể mang đến tổn thương cho người phụ nữ của mình, giống như câu mà Diệp Sương đã nói, nói rất thẳng thắn, nhưng lại là chân lý. Diệp Lăng Thiên không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, cho nên, anh chỉ lặng lẽ nhìn Lý Vũ Hân rời đi, không có níu giữ, cũng không có bất kỳ sự tức giận nào.
Diệp Lăng Thiên một mình đứng ở ban công rất lâu, sau đó xoay người đi vào phòng, Diệp Sương đã không ở nhà rồi, không biết đã đi đâu, Diệp Lăng Thiên cũng lườm quản cô bé, tắm rửa xong, cảm thấy bụng rất đói, nhìn phòng bếp, cũng không có thứ gì ăn, cũng lười đi mua đồ ăn. Liền xuống lầu lái xe đến quán Xuân Thiên cách nhà anh gần nhất, lúc này là hơn 3 giờ chiều, quán cơm bình thường cũng không còn gì ăn rồi, chỉ có quán Xuân Thiên trong thời gian kinh doanh mới có đồ ăn ăn.
Diệp Lăng Thiên ở quán Xuân Thiên tùy ý ăn chút đồ, đi ra khỏi quán, đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là anh không biết mình nên làm cái gì rồi, anh phát hiện anh căn bản không có việc có thể làm, đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác này. Bất giác lái xe trở về căn nhà cũ lúc đầu của anh, sau khi tới Diệp Lăng Thiên mới ngạc nhiên phát hiện, khu lao động trước kia bây giờ đã là một đống hoang phế rồi, bên trên có rất rất nhiều công nhân đang tiến hành tháo dỡ những bước cuối cùng, rất nhiều công nhân đều đang làm việc.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Lăng Thiên không chỉ có một chút buồn, nơi này tuy rách nát, tuy bẩn, nhưng đây lại là nơi anh trước kia từng sống gần 20 năm, điều quan trọng hơn, nơi này lưu giữa khoảng thời gian tươi đẹp khi gia đình bọn họ ở bên nhau, mà bây giờ, tất cả những thứ này đều hóa thành bong bóng. Vốn dĩ, Diệp Lăng Thiên lúc đầu hy vọng đợi bản thân có tiền sẽ mua căn nhà đó của mình lại, cho dù đắt một chút, hôm nay tới là có một suy nghĩ này, mà bây giờ, đã không thể rồi, cho dù anh mua lại, cũng phải tháo dỡ, không còn bất kỳ ý nghĩ gì nữa.
Diệp Lăng Thiên đứng ở cạnh xe máy cẩu dẩy đổ ít tường cuối cùng còn sót lại ở bên ngoài tòa nhà, sau đó từng chiếc xe ra vào chở phế liệu công trình này đi.
“Bác ơi, nơi này tháo dỡ là chuẩn bị xây cái gì vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi một công nhân đi ngang qua.
“Xây nhà, cậu không nhìn thấy sao, cả chỗ này đều phải xây lại.” Công nhân nói xong thì đi, thật ra cũng không hỏi ra gì cả, dù sao một công nhân có thể biết bao nhiêu, bọn họ chỉ biết là đến xây nhà, có tiền công là được rồi.
Vào lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy một hàng xóm trước kia đứng ở cách đó không xa, một ông lão, ông ta dường như là người duy nhất Diệp Lăng Thiên quen. Ông ta lúc đầu sống ở đây, giống như gia đình của Diệp Lăng Thiên, ông ta và ba của Diệp Lăng Thiên là người cùng đơn vị, cũng được chia phòng. Bạn đời của ông cụ sớm đã qua đời rồi, có một cậu con trai, con trai cũng đã lập gia đình từ lâu, Diệp Lăng Thiên đã từng gặp con trai con dâu của ông cụ tới thăm ông cụ. Ông cụ khả năng cũng là có tình cảm với nơi mình sống cả đời, mãi không có chuyển tới sống cùng con trai, mà một mình sống ở đây.
Diệp Lăng Thiên đi tới, đưa một điếu thuốc cho ông cụ, hỏi: “Bác Trương, bác cũng tới rồi.”
“Hừm, Tiểu Diệp phải không, cháu cũng ở đây à.”
“Chán quá, vừa hay đi ngang qua nơi này, nhìn thấy chỗ này đang tháo dỡ cũng tới xem thử. Đây là chuẩn bị xây gì vậy?”
“Xây một tiểu khu cao cấp gì đó, là một công ty lớn, thì ra phần lớn chỗ này của chúng ta đều bị bọn họ thầu rồi, đất là chính phủ thu hồi, công ty này bỏ tiền. Bác nhớ cháu hình như đã bán căn nhà đi rồi nhỉ.”
“Dạ, phải, bán vào năm ngoái.”
“Vậy thì đáng tiếc rồi, phí thu hồi đất vẫn không tồi. Dựa theo diện tích ban đầu đổi một căn lớn gấp rưỡi bên khu tái định cư ở trạm phía nam, hoặc dựa theo diện tích ngang bằng bồi thường tiền một lần, hình như bồi thường dựa theo 54 triệu một mét vuông.”
“Vậy thì khá tốt, nhưng cháu lúc đó cần dùng tiền gấp, bán đi trước rồi, coi như thiệt một chút. Bác thì sao, bác là muốn nhà hay muốn tiền?”
“Bác lấy nhà có tác dụng gì chứ, lấy tiền, bây giờ ở cùng con trai của bác. Thật ra đối với bác mà nói, nếu có thể lựa chọn, cho bác bao nhiêu tiền bác cũng không muốn đổi, nơi này là nơi bác tham gia làm việc, bác còn tham gia làm việc còn sớm hơn ba cháu, sau khi làm việc không lâu thì được chia cho căn nhà này, chia cùng một lô với ba cháu. Ở đây sống rất nhiều năm rồi, chắc khoảng 35 năm rồi, sống quen rồi, tuy điều kiện của nơi này luôn như thế, nơi khác đều càng ngày càng tốt, nơi này ngược lại càng lúc càng tệ, nhưng dù sao sống nhiều năm như vậy rồi, có tình cảm, không nỡ chuyển đi. Nhưng nơi này quả thật là quá tồi tàn rồi, ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố, chính phủ nói muốn dỡ bỏ, bác cũng đồng ý rồi, không đồng ý cũng không có cách nào cả. Hôm nay tới xem thử, bây giờ còn có thể nhìn thấy chút bóng dáng, nếu đợi tiểu khu mới xây lên, chắc ngay cả một chút bóng dáng cũng tìm không thấy nữa rồi. Cháu cũng qua đây xem nhỉ? Cháu và con trai bác giống nhau, cũng đều lớn lên ở đây, con trai bác nghe nói chuyện nơi này bị tháo dỡ cũng cảm thán một trận, bác nhớ lúc đó đám trẻ các cháu cả ngày đều chơi trong sân, lúc đó vui vẻ biết bao, hàng xóm vui vẻ hòa đồng, không giống bây giờ, cửa sát cửa, cửa đối diện nhau, lại không từng nói chuyện, ai cũng không quen biết ai, vào phòng đóng cửa, nhà nào ở nhà nấy, quá không có tình người rồi.” Ông cụ nói mà cảm khái một lúc lâu.
Diệp Lăng Thiên cùng ông cụ nói chuyện một lúc lâu, trời sắp tối mới rời khỏi, vẫn là dọc theo con đường đưa ông cụ tới dưới nhà con trai trước mới lái xe rời khỏi, nhà cũ bị dỡ rồi, tuy Diệp Lăng Thiên không tính là đau lòng, nhưng ít nhiều tâm trạng vẫn có hơi phập phồng.