Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đột nhiên hơi đỏ mặt, hỏi: “Không phải đã nói sáng nay tôi đi mua đồ ăn sáng cùng anh ư? Sao không gọi tôi”.
“Thấy em ngủ say thế, không nỡ gọi em.” Diệp Lăng Thiên trả lời.
“Ngủ say gì chứ, không say chút nào, khó chịu chết đi được.” Mặt của Lý Vũ Hân càng đỏ hơn, vừa nói vừa đi vào toilet, sau đó lại thò đầu ra nói với Diệp Lăng Thiên: “Đợi tôi, tôi đi cùng anh”.
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Nhìn Lý Vũ Hân, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có một tình cảm dịu dàng chảy qua. Đứng trên ban công hút thuốc, cảm nhận không khí hơi vẩn đục của thành phố A vào lúc sáng sớm, nhưng, tâm trạng của anh hôm nay lại rất tốt.
Thời gian rửa mặt ăn dọn của phụ nữ luôn rất lâu, Lý Vũ Hân cũng giống thế, sau khi rửa mặt trở về phòng thay quần áo còn phải trang điểm, đương nhiên Lý Vũ Hân chỉ trang điểm nhạt, đây là thói quen của con gái công sở. Cơ bản không có cô gái công sở nào không trang điểm, cũng rất ít thấy cô gái công sở nào trang điểm đậm.
Diệp Lăng Thiên ngồi xem hơn nửa chương trình thời sự, Lý Vũ Hân mới chuẩn bị xong đi ra ngoài.
“Xong rồi, đi thôi.” Lý Vũ Hân nói xong, hai người mới vừa ra ngoài, Lý Vũ Hân đột nhiên quay lại nói: “Còn có thứ chưa lấy, suýt đã quên mất rồi.”
Không lâu sau đó, nhìn thấy Lý Vũ Hân cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút đi ra, nói: “Được rồi, lần này không quên gì nữa đâu, có thể đi rồi.”
“Em cầm theo gì vậy? Mua bữa sáng cũng phải mang theo bút và sổ sao?”
“Sợ mua thiếu, tôi ghi hết những thứ cần mua hôm nay lên đó rồi, lát nữa mua giống trên sổ là được, tránh mua thiếu phải đi xuống mua lần nữa.” Lý Vũ Hân giải thích.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.
Diệp Lăng Thiên nhìn ghi chép trên sổ của Lý Vũ Hân, đúng thật rất chi tiết, gồm đồ ăn, gia vị, trái cây và rượu thuốc đều ghi chép đầy đủ.
Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi ra chợ mua đồ ăn, trước kia mua đồ ăn đều là Diệp Lăng Thiên mua còn Lý Vũ Hân đứng bên cạnh nhìn. Mà lần này đổi thành Lý Vũ Hân mua Diệp Lăng Thiên phụ trách đứng bên cạnh xách đồ, hơn nữa, Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên thấy Lý Vũ Hân còn biết trả giá, anh thật sự rất khó tưởng tượng Lý Vũ Hân lại đi trả giá với người bán đồ ăn ngoài chợ vì mấy nghìn đồng, nói theo cách trên mạng thật sự là sáng muốn mù đôi mắt chó hợp kim 24K của Diệp Lăng Thiên. Lý Vũ Hân bây giờ khiến anh cảm thấy càng ngày càng giống một người bình thường hơn.
Lúc hai người mang túi lớn túi nhỏ từ chợ về, Diệp Sương vừa mới rửa mặt xong, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, Diệp Sương lập tức đỏ mặt, mà Lý Vũ Hân cũng thế.
“Chị dâu, chào buổi sáng.” Diệp Sương cười nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân cứ cảm thấy nụ cười của Diệp Sương rất kỳ lạ, nhớ đến chuyện xấu hổ tối qua thì không nhịn được lại đỏ mặt.
“Chào buổi sáng, rửa mặt chưa? Mau đến ăn bữa sáng đi, chị với anh em mua bữa sáng về đây, nhanh lên, để lâu quá sẽ nguội mất đấy.” Lý Vũ Hân nói.
“Vâng ạ, anh, sinh nhật vui vẻ. Đã xem quà em tặng anh chưa? Thích không?” Diệp Sương cười hì hì chạy đến nói.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, lúc này mới nhớ đêm qua khi Diệp Sương chạy ra có để một hộp quà trên giường, nhưng lúc đó anh làm gì còn nhớ đến cái này nữa? Đến lúc này mới nhớ ra.
Xấu hổ nhìn Lý Vũ Hân bên cạnh, sau đó cắn răng nói: “Rất thích.”
“Vậy ạ, đã đổi sim chưa?” Diệp Sương hỏi tiếp.
Lý Vũ Hân lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra, lập tức ngắt lời: “Mau ăn đi, ăn bữa sáng xong rồi nói, chị đi cất túi xách.”
Nói xong, Lý Vũ Hân đi vào phòng của mình, sau đó lại vào phòng của Diệp Lăng Thiên.
“Anh, anh hay thật.” Đợi Lý Vũ Hân đi rồi, Diệp Sương giơ ngón cái lên với Diệp Lăng Thiên.
“Hay gì mà hay?” Diệp Lăng Thiên không biết Diệp Sương đang nói gì, cúi đầu ăn bữa sáng.
“Anh nói hay cái gì? Thật sự theo đuổi được chị dâu rồi. Nhưng, sau này hai người có thể khoá cửa không, làm em xấu hổ chết đi được, thật mất mặt.” Diệp Sương nhớ tới chuyện này là đỏ mặt.
Diệp Lăng Thiên cũng bị Diệp Sương làm ngại ngùng: “Ai bảo em không chịu gõ cửa đã chạy vào, em đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao không biết lễ phép gì hết vậy.”
“Cái này có thể trách em sao? Không phải em vẫn luôn vào phòng anh như thế à, ai… ai biết tối qua chị dâu cũng ở đó chứ. Sau này em sẽ gõ cửa.” Diệp Sương đỏ mặt đáp.
“Đừng nói nhảm trước mặt cô ấy, hiểu không.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân đi vào phòng mình, nhỏ giọng dặn dò.
“Biết rồi, em cũng không phải trẻ con, hơn nữa chuyện này em cũng ngại nói, xấu hổ chết đi được, đều tại anh hết.” Diệp Sương đổ lỗi mọi chuyện cho Diệp Lăng Thiên.
Lúc này, Lý Vũ Hân đi ra, cười hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Lầm bầm lầu bầu.” Lý Vũ Hân nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên, sau đó Diệp Lăng Thiên cảm thấy túi áo khoác của mình hơi nặng xuống, Lý Vũ Hân nhét thứ gì đó vào trong túi quần áo của anh.
“Không… không… không có nói gì hết ạ, em đang hỏi anh em điện thoại em mới mua cho anh ấy có dùng tốt không, phải không, anh. Điện thoại dùng tốt không ạ?” Diệp Sương vội vàng nói.
“Ừm, dùng tốt.” Diệp Lăng Thiên xấu hổ nói, sau đó nhận ra Lý Vũ Hân vỗ lên túi mình một cái, sau đó chợt nghe thấy cô ấy nói: “Điện thoại mới gì vậy, lấy ra cho tôi xem thử với.”
Lúc này Diệp Lăng Thiên mới phản ứng kịp, duỗi tay cho vào túi mình mò một chút, quả nhiên là một cái điện thoại, sau đó vờ như không có chuyện gì lấy ra, miệng thì nói: “Thật ra anh còn chưa kịp sử dụng nữa.”
Sau đó anh lập tức nhìn thấy một cái điện thoại iPhone bản mới nhất, hơi ngạc nhiên hỏi Diệp Sương: “Cái điện thoại này chắc tới hai mươi mấy triệu đúng không? Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Ôi chao, anh đừng quan tâm được không? Đây là tiền em tiết kiệm một năm từ sinh hoạt phí anh cho em đấy. Anh xem cái điện thoại kia của anh đi, đã sử dụng biết bao lâu rồi, bây giờ anh cũng là một ông chủ lớn, rất nhiều bạn học của em đều sử dụng điện thoại này, anh còn sử dụng cái điện thoại kia, đi ra ngoài mất mặt lắm. Em nói anh nghe, cái điện thoại này dùng rất tốt, quan trọng là trông cũng cao cấp.” Diệp Sương vội vàng giải thích.
Lý Vũ Hân trừng Diệp Lăng Thiên một cái.
Diệp Lăng Thiên cười nói: “Được, anh rất thích. Sau này không cần tiết kiệm tiền mua gì cho anh hết, nếu em thật sự muốn mua gì cho anh thì đợi em đi làm hãy mua. Sinh hoạt phí anh cho em là để em tiêu, không phải để em tiêu cho anh. Ăn đi.”
Diệp Lăng Thiên rất cảm ơn, nếu không nhờ Lý Vũ Hân thông minh, mình thật sự sẽ bị Diệp Sương nhìn thấu rồi, tuy không có chuyện lớn gì nhưng chắc chắn sẽ khiến Diệp Sương thấy tổn thượng. Bây giờ anh mới nghĩ ra vì sao khi nãy Lý Vũ Hân lại vào phòng mình, thì ra là lấy điện thoại cho mình.