“Ừm, tôi biết điều này nhưng cảm giác thì vẫn có. Được rồi, tôi chúc anh sinh nhật vui vẻ một lần nữa, bên này tôi còn có chuyện, không nói với anh nữa, anh cũng ngủ sớm đi. Nhớ những gì tôi đã nói, mau mau theo đuổi được Vũ hân, tôi đợi được uống rượu mừng của hai người. Bye bye.” Bên kia có người gọi Hứa Hiểu Tinh, cô ta vội vàng cúp máy.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, cô đang ôm chặt anh, ngủ trong vòng tay anh nhưng Lý Vũ Hân lại tâm sự nặng nề.
Diệp Lăng Thiên cúp máy, đột nhiên phát hiện trong điện thoại vẫn còn một tin nhắn. Anh mở tin nhắn ra, vẫn là số điện thoại không hiện số ấy, vẫn rất ngắn, chỉ có bốn chữ: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Ai gửi vậy? Sao còn không hiện số?” Lý Vũ Hân nhìn số điện thoại này thì rất ngạc nhiên.
“Bọ Cạp.” Diệp Lăng Thiên để điện thoại xuống, sau đó nói: “Cô ấy làm ở bộ phận an toàn, tính bảo mật rất cao, chỉ số điện thoại của họ mới có thể như vậy.”
“Sao người nhớ sinh nhật anh đều là nữ thế? Tôi, Hiểu Tinh, còn có Bọ Cạp, anh dám nói Bọ Cạp này không thích anh không?” Lý Vũ Hân nằm trong lòng Diệp Lăng Thiên, ôm anh, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Không dám, nhưng ở trong lòng tôi, cô ấy mãi mãi là em gái.” Diệp Lăng Thiên nghĩ đến Bọ Cạp rồi chậm rãi nói.
“Rốt cuộc anh có sức hút gì mà sao nhiều cô gái thích anh đến thế? Kiểu thánh ngôn tình trên TV đều là những người biết ăn nói, lúc nào cũng nói những lời ngọt ngào dỗ dành các cô gái, còn anh, ngồi với anh cả ngày cũng chẳng nói được mấy câu. Tôi thật sự không hiểu vì sao lại có nhiều cô gái thích anh đến thế, hơn nữa những người phụ nữ thích anh đều rất xinh đẹp và tài giỏi, chẳng hạn như Hiểu Tinh, chẳng hạn như Bọ Cạp. Anh cho tôi xem rốt cuộc anh có sức hút gì đi.” Lý Vũ Hân quay đầu Diệp Lăng Thiên lại rồi nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô cùng với cánh tay trắng tuyết lộ ra ngoài như ngó sen, bỗng nhiên anh lại bốc đồng, đè lên người cô một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, sau đó Diệp Sương chạy tới hét lên với Diệp Lăng Thiên: “Anh, sinh nhật vui vẻ”, trên tay còn cầm một hộp quà.
Cảnh tượng xấu hổ lại xuất hiện, Diệp Lăng Thiên nằm trên người Lý Vũ Hân, mặc dù đã đắp chăn nhưng cảnh tượng này vẫn hiện ra trước mắt Diệp Sương, rất rõ ràng.
Diệp Sương trợn to hai mắt, Diệp Lăng Thiên cũng ngạc nhiên quay mặt nhìn về phía Diệp Sương, anh vẫn đang nằm trên người Lý Vũ Hân. Lý Vũ Hân cũng mở to mắt nhìn Diệp Sương đột nhiên xông vào, mặt vẫn ửng hồng.
“Em… em… em muốn cho anh một bất ngờ nhưng ngủ quên, vừa mới tới thôi. Em… em chưa nhìn thấy gì đâu, đây là quà của anh.” Diệp Sương ngượng ngùng đỏ mặt, nói năng lộn xộn không rõ ràng, nói xong thì chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân nhìn Diệp Sương chạy ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên hai người mới phản ứng lại.
“Đi xuống, đi xuống, đi xuống.” Lý Vũ Hân đẩy Diệp Lăng Thiên ra khỏi người mình, mặt cô đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu. Sau đó cô ngồi dậy bắt đầu tìm quần áo, cả đời này cô chưa bao giờ làm chuyện xấu hổ thế này.
Diệp Lăng Thiên lại ôm lấy Lý Vũ Hân, nói: “Đừng đi mà.”
“Anh còn ngại tôi chưa đủ mất mặt à? Tôi phải đối mặt với Diệp Sương thế nào?” Lý Vũ Hân có phần thẹn quá hoá giận.
“Con bé nhìn thấy rồi, em chạy đi còn có ích gì nữa? Hơn nữa nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, cứ ngủ ở đây đi.” Diệp Lăng Thiên ôm Lý Vũ Hân nói.
Lý Vũ Hân phát hiện dù mình có kiên trì đến mấy, chỉ cần được Diệp Lăng Thiên ôm là cô sẽ mất dũng khí từ chối anh. Do dự rất lâu, cuối cùng cô nói: “Anh phải đồng ý với tôi chỉ ôm thôi, không được làm chuyện gì khác. Tôi không muốn có lỗi với Hiểu Tinh, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ đi luôn.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất lâu sau mới nói: “Được, chỉ ôm thôi.”
“Tắt đèn.” Lý Vũ Hân ra lệnh.
Diệp Lăng Thiên ngoan ngoãn đưa tay đến bên giường tắt đèn, thực lòng mà nói Diệp Lăng Thiên rất ghét thiết kế điện của phòng này. Sao đèn trong phòng phải có hai công tắc? Bên giường một cái, ở cửa một cái, nếu ở cửa không có thì Diệp Sương đi vào cũng không nhìn thấy gì, đương nhiên mọi chuyện đã quá muộn.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Lý Vũ Hân nằm nghiêng người trong vòng tay Diệp Lăng Thiên, cuộn tròn trong vòng tay anh như con mèo nhỏ, cảm nhận sự dịu dàng của nhau.
Trong lòng Lý Vũ Hân cực kỳ mâu thuẫn, giống như yêu cầu của cô với Diệp Lăng Thiên, chỉ cho anh ôm nhưng không được làm gì khác. Nếu cô đã không muốn có lỗi với Hứa Hiểu Tinh thì hai người nằm trần với nhau, ôm nhau thế này đã là cực kỳ có lỗi với Hứa Hiểu Tinh rồi, đây không phải là uổng công vô ích sao? Trên thực tế, lòng Lý Vũ Hân cực kỳ mâu thuẫn, cô yêu Diệp Lăng Thiên, không nỡ rời xa anh, cũng không muốn rời bỏ anh, mặt khác cô lại không muốn làm tổn thương Hứa Hiểu Tinh, vì thế mới có sự mâu thuẫn này.
Diệp Lăng Thiên đồng ý với Lý Vũ Hân chỉ ôm thôi nên dù lúc này anh sắp bùng nổ nhưng cũng vẫn chỉ ôm cô, không làm gì cả, hai người cứ vậy ôm nhau cả đêm.
Đêm nay là đêm ngon giấc nhất của Lý Vũ Hân nhưng lại là một đêm giày vò, khó chịu nhất của Diệp Lăng Thiên, nguyên nhân cụ thể không cần nói nhiều, là điều mà đàn ông đều hiểu.
Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên tỉnh dậy trước, nhìn Lý Vũ Hân đang ngủ ngon, anh không dám đánh thức cô, anh nhẹ nhàng rút cánh tay tê dại của mình về, lặng lẽ xuống giường, tìm quần áo vương vãi dưới đất rồi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Anh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, vừa định đi thì thấy cửa phòng mình đang mở, Lý Vũ Hân cũng đã mặc quần áo xong và bước ra.