Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 402: Hai người (6)



Diệp Lăng Thiên đứng giữa thao trường chậm rãi hút thuốc, rất lâu sau đó Chu Ngọc Lâm mới mặc quần áo chỉnh tề đi tới bên cạnh của Diệp Lăng Thiên, mặc trên người một bộ đồ rằn ri, dưới chân là đôi giày giải phóng, lúc trong bộ đội cũng là mặc đồng phục huấn luyện như thế này, đương nhiên là chất lượng ít nhiều gì cũng có điểm khác nhau, dù sao thì cũng là do Diệp Lăng Thiên mua trong xã hội.

“Từ lúc cậu đi vào chọn quần áo đến lúc cậu thay quần áo xong hoàn toàn bước ra ngoài chắc là cậu dùng hai mươi phút đúng không? Lúc trong quân đội tập hợp khẩn cấp cho các cậu thời gian thay quần áo là bao nhiêu? Có tới hai mươi phút không?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Chu Ngọc Lâm.

“Không phải, anh Diệp, tôi… cũng không ngờ là dựa theo quân đội mà yêu cầu.” Chu Ngọc Lâm có chút xấu hổ.

“Lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi, yêu cầu của chúng ta chính là hoàn toàn giữ theo việc quản lý của quân đội, tất cả đều giống như cái cách trong quân đội yêu cầu huấn luyện, tất cả các nhân viên tuân thủ kỷ luật, mong rằng là từ ngày hôm nay trở đi cậu phải lấy yêu cầu của một quân nhân mà yêu cầu chính mình. Bây giờ nghe theo khẩu lệnh của tôi, nghiêm.” Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên hô khẩu lệnh.

Chu Ngọc Lâm ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, lập tức đứng tư thế nghiêm. Anh ta đã xuất ngũ hơn hai năm rồi, có rất nhiều thói quen trong quân đội đã quên mất, mặc dù có quên nhưng mà ít nhất cũng có thể tạo ra tư thế vô cùng chuẩn.

“Nghỉ, nghiêm, đằng sau quay! Chạy bước nhỏ, chạy trên đường chạy đi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó trở về bên cạnh đường băng rồi nói với Chu Ngọc Lâm: “Bây giờ bắt đầu mỗi ngày chạy 10 km, đường băng này là tôi cố ý làm cho cậu đó, mặc dù không giống như đường băng bằng nhựa ở trong trường học nhưng mà đường băng hình bầu dục này có tiêu chuẩn bốn trăm mét một vòng, mười km chính là hai mươi lăm vòng, trước kia cậu chạy việt dã ở trong quân đội là chạy bao nhiêu cây số vậy.”

“Mười km.”

“Vậy là được rồi, chạy đi, tôi xem xem thời gian sử dụng là bao nhiêu.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì sau đó hô lên: “Bắt đầu chạy.”

Chu Ngọc Lâm kiên trì bắt đầu chạy về phía trước.

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc đứng ở chính giữa thao trường nhìn Chu Ngọc Lâm chạy, từ lúc đầu Chu Ngọc Lâm chạy rất nhẹ nhàng, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng mà sau khi chạy được một lát rồi thì tốc độ bắt đầu chậm dần, cả người mồ hôi đầm đìa, lúc chạy đến mười tám vòng thì cả người gần như không phải đang chạy mà là đang đi. Nhưng từ đầu đến cuối Chu Ngọc Lâm đều cắn răng bước về phía trước không dừng lại, cuối cùng sau khi đã chạy hết hai mươi lăm vòng rồi anh ta mới tê liệt trực tiếp nằm trên bãi tập, thở hổn hển từng hơi.

Diệp Lăng Thiên để Chu Ngọc Lâm nằm đó, tự mình đi đến bên cạnh xe mở cốp sau xe ra lấy một bình nước ở bên trong ra đưa cho Chu Ngọc Lâm, nói: “Cảm giác như thế nào, có phải là cảm thấy thân thể của mình đã yếu hơn rất nhiều rồi không?”

Mặt của Chu Ngọc Lâm đều đỏ bừng, uống từng ngụm nước, một bình nước uống có mấy ngụm liền hết mất, sau đó ngồi dậy thở hổn hển nói: “Chính xác chênh lệch quá xa, trước đó tôi có thể chạy một hơi là hoàn thành, mặc dù chạy đến đoạn sau cũng tốn sức nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống như là bây giờ, gần như là đi.”

“Nghỉ ngơi mười phút đi, sau đó đi vào trong với tôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại nói tiếp.

Sau đó Diệp Lăng Thiên dẫn Chu Ngọc Lâm huấn luyện từng hạng mục, cuối cùng trực tiếp đi đến phòng tập gym, lại thử hết tất cả các dụng cụ ở bên trong một lần, đến cuối cùng làm cho Chu Ngọc Lâm mệt mỏi đến nỗi không thể nhúc nhích mà nằm yên ở trên mặt đất.

“Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một lát nha.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi ra ngoài, mười phút sau Chu Ngọc Lâm nhìn thấy Diệp Lăng Thiên cũng mặc một bộ đồng phục huấn luyện y chang bước vào trong, sau đó mới nói với Chu Ngọc Lâm: “Đã nghỉ ngơi xong chưa vậy, nghỉ ngơi xong thì đến đây với tôi.”

Chu Ngọc Lâm bò dậy từ dưới đất đi theo Diệp Lăng Thiên lên trên lầu, ở trên mặt đất lầu hai được phủ một lớp nhựa, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đi đến một căn phòng ở bên cạnh, lấy ra hai cái tay đấm bốc ở bên trong, ném một cặp qua cho Chu Ngọc Lâm nói: “Cởi giày ra rồi bước lên.”

“Đánh quyền anh hả?” Chu Ngọc Lâm nhíu mày hỏi.

“Không phải, sanda boxing.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Sanda mà sao còn mang theo găng đấm bóc, mà còn cởi giày nữa?”

“Ở chỗ của chúng ta chỉ là một công ty, tất cả mọi người đều là nhân viên của công ty chúng ta mà thôi, ở đây cũng không phải thật sự là quân đội, cho nên không thể xuất hiện tình huống bị thương, cho nên sự an toàn của mọi người cần được đảm bảo ở mức độ lớn nhất. Chu Ngọc Lâm, thông qua lần huấn luyện lúc nãy tôi có thể nhìn ra được mặc dù là tình huống thân thể của cậu cũng không tệ, sức lực huấn luyện trước đó vẫn còn, nhưng mà thể lực của cậu đã giảm xuống rất nhiều, cậu có thể đủ tiêu chuẩn để trở thành huấn luyện viên trưởng hay không thì vẫn còn là một câu hỏi. Bây giờ đã đến hạng mục cuối cùng là sanda, hai chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi chỉ biết cậu thuộc bộ đội biên phòng, trên lý thuyết thì sức chiến đấu của đội ngũ của cậu hẳn là rất mạnh cho nên có lẽ đánh sanda cá nhân ở bộ phận của cậu sẽ cao hơn những người khác, bây giờ để tôi xem xem rốt cuộc cậu có sức lực bao nhiêu, đến đi.”

“Anh Diệp, chuyện này… chuyện này không được đâu, nếu như bị thương thì phải làm sao bây giờ?” Chu Ngọc Lâm đối với sanda của mình vẫn rất có lòng tin, nhưng mà sợ làm Diệp Lăng Thiên bị thương cho nên vô cùng kiêng kỵ.

Diệp Lăng Thiên cười nói: “Cậu với tôi đều là lính, cũng không cần sợ bị thương đâu, cậu cứ đến đi, xuất hết tất cả các bản lĩnh của cậu ra, không cần phải lo lắng tôi có bị thương hay không, cậu cứ bảo vệ tốt chính mình trước rồi hãy nói đến đi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên lại la lớn một tiếng.

Chu Ngọc Lâm cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, trực tiếp lao về phía Diệp Lăng Thiên.

Hai phút sau, Chu Ngọc Lâm bị ngã ở trên mặt đất không nhúc nhích được, Diệp Lăng Thiên mỉm cười đứng ở đằng kia nói với Chu Ngọc Lâm: “Sao vậy, không được à?”

“Không được đâu, anh Diệp à, tôi không phải là đối thủ của anh, anh thật sự quá mạnh, tôi căn bản không có sức đánh trả lại, tôi biết rất rõ nếu như không phải là anh sợ tôi bị thương thì chắc là tôi đã mất mạng từ sớm rồi.” Chu Ngọc Lâm bị Diệp Lăng Thiên đánh ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhích được tí nào.

Diệp Lăng Thiên cười cười lấy găng tay đấm bốc xuống vứt trên mặt đất, hỏi Chu Ngọc Lâm: “Bị thương có nặng không vậy, nếu như nặng thì chúng ta đến bệnh viện lấy thuốc đi.”

“Không đến mức đó mà, chỉ là rất đau, nhưng mà cũng không bị thương gì, chắc có lẽ là đau một hai ngày liền khỏi thôi.” Chu Ngọc Lâm bất lực nói, sau đó cố gắng ngồi dậy, ngày hôm nay anh ta thật sự đủ thảm rồi, đầu tiên là bị Diệp Lăng Thiên huấn luyện giống như là một con chó, cuối cùng còn bị Diệp Lăng Thiên hung hăng đánh cho một trận, từ đầu đến đuôi anh ta gần như là không có sức để đánh trả lại.

“Nhớ kỹ những hạng mục mà tôi vừa mới cho cậu huấn luyện, sau này những hạng mục này chính là hạng mục huấn luyện mỗi ngày của tất cả nhân viên, những hạng mục này có sức bền, sức mạnh, sự nhanh nhẹn và cuối cùng đó chính là sanda boxing, đây đều là những kỹ năng cần có của một nhân viên bảo vệ chất lượng cao, đối với những thứ còn lại thì không cần phải đào tạo đâu. Dù sao thì cái mà chúng ta cần huấn luyện đó chính là bảo vệ mà không phải là binh sĩ ra chiến trường, hai ngày nữa tôi sẽ cho cậu một xấp đề cương về việc huấn luyện, sau đó cậu cứ dựa theo đề cương huấn luyện mà huấn luyện bọn họ, đồng thời cũng rèn luyện chính cậu.” Diệp Lăng Thiên nói với Chu Ngọc Lâm, sau đó lại nói tiếp: “Đứng lên, đi tìm một chỗ ăn cơm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv