Vương Lực hơi kinh ngạc, anh ta không nghĩ đến là Diệp Lăng Thiên không thèm chào hỏi trước một tiếng nào mà đã trực tiếp điều anh ta đến cho anh ta làm chức phó tổng giám đốc của công ty này. Mặc dù ở bên phía công ty thực phẩm, anh ta làm việc như cá gặp nước, nhưng mà nó chẳng qua cũng chỉ là một công ty thực phẩm mà thôi, loại công ty như là thế này cho đến bây giờ Vương Lực cũng chưa từng được tiếp xúc, ngay cả hiểu cũng không hề hiểu cái gì. Vì Diệp Lăng Thiên trực tiếp giao một gánh nặng như vậy cho anh ta, anh ta cảm thấy áp lực của mình quá lớn, hơn nữa anh ta căn bản cũng không có lòng tin là mình có thể làm được.
“Sao vậy? Đối với mình không có lòng tin hả? Tôi đã nói rồi, không biết gì thì cũng không sao đâu, tự mình học hỏi, lúc cậu mới bước ra từ trong núi thỉnh thoảng có vài cái cũng không biết đúng không? Như thế nào, bây giờ không phải là làm rất tốt rồi à, tôi đã nói với cậu rồi, không hiểu thì cứ học hỏi đi, cái nào mà không biết thì cứ đi tìm Lý Vũ Hân, là Lý tổng đó, cô ấy là một người thầy rất tốt, chỉ cần cậu cố gắng học hành thì sẽ không có vấn đề gì đâu, tôi tin tưởng cậu mà, chẳng lẽ cậu còn không tin tưởng chính bản thân cậu? Đây cũng là một cơ hội mà tôi dành cho cậu, chính cậu nắm bắt nó cho thật tốt.” Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực, nói lại một lần nữa.
Vương Lực gật gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Có câu nói này là được rồi, phòng làm việc cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu, cậu đi ra ngoài tìm trợ lý Tiểu Lâm đi, cậu ấy sẽ dẫn cậu đi làm quen với tình huống của công ty, cũng sẽ dẫn cậu đi đến phòng làm việc của cậu. Sau này ở trong cái công ty này tôi không có làm chủ của cậu nữa, tất cả công việc thường ngày đều thuộc về quyền quản lý của cậu, trước tiên cậu cứ nghiên cứu phương án ở trong tay của cậu cho nghiêm túc cái đi, đi đi.” Diệp Lăng Thiên không nói vòng vo, trực tiếp nói với Vương Lực.
Vương Lực gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
“Anh Diệp, là tôi đây, anh gọi tôi đến đây làm gì vậy, tôi… lại không làm được công việc ở chỗ này, tôi làm cửa hàng trưởng cũng tạm được rồi.” Nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên với Vương Lực, Chu Ngọc Lâm thấp thỏm nói.
“Dẫn cậu đến một nơi, đi theo tôi.” Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp mang theo cặp của mình đi ra ngoài, Chu Ngọc Lâm hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà vẫn đi theo Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lái xe thẳng đến nhà máy bị bỏ hoang mà anh đã mua ở ngoại ô, chỉ có điều hiện tại là được đổi mới một lần, cánh cổng đã được sửa sang lại, cổng đã được thay bằng cổng mới, ở cổng cũng được treo bảng hiệu công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ bảo vệ Lão Binh. Diệp Lăng Thiên lái xe đến trước cửa, lấy một cái chìa khóa ra đưa cho Chu Ngọc Lâm, nói: “Mở cửa ra đi.”
Chu Ngọc Lâm gật gật đầu, sau đó bước xuống xe mở cửa ra, Diệp Lăng Thiên lái xe đi vào trong, sau đó cẩn thận đánh giá nơi này.
“Đây chính là chỗ làm việc sau này của cậu đó.” Diệp Lăng Thiên bước xuống từ trong xe rồi nói với Chu Ngọc Lâm.
“Chỗ này? Nhà máy này? Anh muốn khởi công nhà máy hả?” Chu Ngọc Lâm thắc mắc hỏi.
“Sai, nơi này không phải là nhà máy gì hết, cũng không phải là nhà xưởng, đây là trụ sở để đào tạo của công ty bảo vệ, hai tòa nhà đó cũng là tòa nhà được dùng để huấn luyện, ở bên trong có các loại dụng cụ để huấn luyện, sau khi cậu xem rồi thì sẽ không cảm thấy lạ lẫm đâu. Đi xem một chút đi.” Diệp Lăng Thiên dẫn theo Chu Ngọc Lâm đi đến hai tòa nhà huấn luyện.
“Đa số những trang bị này cậu đã được nhìn thấy nó còn ở trong bộ đội, đương nhiên là những vũ khí huấn luyện ở đây đầy đủ hơn so với trong bộ đội, với lại còn tiên tiến hơn nữa. Cả tòa nhà này thuộc về hạng mục huấn luyện ngoài trời, còn tòa nhà ở bên kia là hạng mục huấn luyện ở trong phòng, đều là những dụng cụ được dùng trong kiện sinh quán, cậu có muốn đi lên thử một lần không, xem xem chút sức lực ở trong bộ đội còn giữ lại trong thân thể của cậu còn thừa lại bao nhiêu.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Không phải, anh Diệp, anh nói rõ ra thử đi, rốt cuộc là nơi này được dùng làm cái gì vậy? Còn nữa, anh cho tôi đến đây là để làm cái gì?” Chu Ngọc Lâm vẫn còn trong tình trạng chưa hiểu hoàn toàn.
Diệp Lăng Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, đưa một điếu thuốc cho Chu Ngọc Lâm, sau đó mới nói: “Công ty của chúng ta gọi là công ty cung cấp dịch vụ bảo vệ Lão Binh, tên cũng giống như ý nghĩa, thứ mà chúng ta cung cấp chính là dịch vụ an ninh, nhưng mà thứ mà chúng ta cung cấp chính là dịch vụ an ninh cao cấp.
Nói cách khác, bảo vệ của chúng ta không có tính chất giống như là thường, phí phục vụ của chúng ta phải cao hơn với công ty bảo vệ bình thường, đương nhiên là chất lượng phục vụ của công ty chúng ta cũng cao hơn rất nhiều so với những công ty bảo vệ bình thường. Chúng ta cung cấp chính là dịch vụ bảo vệ, đối tượng phục vụ là cái gì, vậy thì phải xem yêu cầu của khách hàng.
Nói tóm lại là chúng ta cũng chỉ cung cấp dịch vụ bảo vệ, cho dù là bảo vệ của nhà máy thì cũng tốt, bảo vệ cư xá cũng tốt, hoặc là dịch vụ bảo vệ an toàn tính mạng cá nhân cao cấp cũng chính là công việc của bảo vệ bình thường cũng được luôn, đều trong phạm vi nhiệm vụ của chúng ta.
Nhưng mà chúng ta dựa vào cái gì lại tốt hơn so với những công ty bảo vệ khác? Dựa vào cái gì mà thu phí cao hơn? Thứ nhất, tất cả nhân viên bảo vệ của chúng ta đều là quân nhân đã xuất ngũ, có thể lực tốt và nghiệp vụ chuyên môn, thứ hai, mỗi ngày chúng ta đều tiến hành huấn luyện để thực hiện quản lý quân sự hóa hoàn toàn, giống như là còn ở trong bộ đội, phải thường xuyên đảm bảo thể lực và kỹ năng chuyên môn cơ bản của tất cả các nhân viên.
Điều quan trọng nhất đó chính là phải thông qua việc huấn luyện thường ngày để tất cả nhân viên của chúng ta đều có kỷ luật và ý thức chấp hành điều lệnh, điểm này chắc là cậu với tôi cũng không xa lạ gì đâu nhỉ, ở trong quân đội như thế nào thì ở đây của chúng ta là như thế đó.
Cho nên tôi cố ý xây dựng một cơ sở huấn luyện, lúc có công việc thì bọn họ đi ra ngoài làm việc, lúc nào không có công việc thì bọn họ đến đây để huấn luyện, người mới cũng nhất định phải đến đây huấn luyện trong một tháng thì mới có thể ra ngoài làm việc.
Bản chất của công ty chúng ta nằm ở dịch vụ bảo vệ chất lượng cao, chất lượng cao chính là chìa khóa cho sự tồn tại của chúng ta. Mà cậu, tôi gọi cậu đến đây là để cậu làm huấn luyện viên trưởng của chỗ này, phụ trách tất cả các nhân viên bảo vệ, bao gồm cả huấn luyện, bao gồm điều động công việc, bao gồm cả điều động nhân viên và nhiều thứ khác nữa, dù sao thì tất cả nhân viên bảo vệ đều thuộc về quyền quản lý của các cậu, từ việc ăn uống ngủ nghỉ, đến huấn luyện công việc của bọn họ. Đương nhiên chuyện nghiệp vụ ở bên kia cũng không cần cậu phải quan tâm, bên kia là do Vương Lực phụ trách. Nói tóm lại chính là như vậy đó.
Ở bên phía của Vương Lực phụ trách nhận việc làm ăn, nhận đơn làm ăn rồi thì cậu ta sẽ đưa nhiệm vụ cho cậu, cần bao nhiêu người, khách hàng có yêu cầu gì, sau đó cậu căn cứ vào yêu cầu của cậu ta mà phái người đi thực hiện nhiệm vụ, bây giờ cậu đã hiểu chưa?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, chậm rãi nói với Chu Ngọc Lâm.
Chu Ngọc Lâm gật gật đầu, xem ra đã hiểu ý của Diệp Lăng Thiên.
“Nhưng mà hiện tại tôi vẫn còn chưa xác định được là cậu có năng lực để đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên trưởng hay không, nếu như mà thể lực và kỹ năng của cậu không bằng những bộ đội vừa mới xuất ngũ thì sao cậu có thể đi huấn luyện người khác được chứ? Bây giờ đến đây với tôi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp dẫn Chu Ngọc Lâm đi đến một cánh cửa của căn phòng, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, chỉ vào bên trong rồi nói: “Ở bên trong có đồng phục huấn luyện, tự mình đi vào trong đó rồi dựa vào dáng người của mình mà tìm một bộ quần áo với giày dép phù hợp, sau đó thay nó ra, tôi chờ cậu ở bãi tập.”
Chu Ngọc Lâm cảm thấy là lạ, nhưng mà vẫn nghe theo mệnh lệnh của Diệp Lăng Thiên mà đi vào trong.