Diệp Lăng Thiên để đũa xuống, ngồi ở đó hút thuốc, rất lâu sau mới nói: “Ở nhà của tôi đi, nhà của tôi có ba phòng, tôi ở một phòng, Diệp Sương ở một phòng, còn lại vẫn luôn để trống.”
Lý Vũ Hân rất kinh ngạc mà nhìn Diệp Lăng Thiên, lắc đầu nói: “Không được đâu, tôi cũng không có nghèo túng đến mức cần anh phải cho tôi ở nhờ.”
“Vậy thì em cứ lưu lạc đầu đường xó chợ đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó lại nói tiếp: “Tiền thuê nhà một tháng một triệu năm trăm ngàn, không có tiền thì cứ nợ trước.”
“Tôi không muốn để cho anh và Diệp Sương xem thường tôi!” Lý Vũ Hân nói xong, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
“Vào năm đó tôi và Diệp Sương không có cái gì cả, em đã từng xem thường chúng tôi rồi à?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó lại nói tiếp: “Người mà em có thể dựa vào duy nhất ở trong thành phố này cũng chỉ có chúng tôi mà thôi, chúng tôi cũng không yên tâm cho em, cho dù tôi có tìm một căn nhà cho em ở bên ngoài, dựa vào tình trạng hiện tại của em tôi cũng sẽ không để em ở một mình. Hơn nữa cho dù ở bên ngoài có tốt thì cũng không tốt bằng nhà mình, vì chính em, vì tôi, cứ đến đó ở đi.”
Diệp Lăng Thiên là đang nói thật, bộ dạng hiện tại của Lý Vũ Hân anh tuyệt đối không thể nào để cho cô sống một mình.
“Trước kia tôi vẫn luôn muốn giúp đỡ anh, liều mạng cho anh tiền, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu tại sao lúc đó anh lại không nhận nó, hơn nữa còn rất tức giận. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây nha, không ngờ đến mới có mấy tháng mà tất cả đã thay đổi hết rồi.” Lý Vũ Hân cảm thán.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, cuối cùng lại nói: “Cuộc đời giống như một tách trà, cho dù có đắng hơn nữa thì cũng chỉ là một lát mà thôi, sẽ không đắng cả một đời, mà sau khi vị đắng lưu ở trong miệng thì còn lại mùi thơm. Đôi lúc khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần mình kiên trì thì rất nhanh sẽ xuất hiện cơ hội để thay đổi, nhất định phải học được cách kiên nhẫn, đừng cam chịu, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải có sự kiên trì và ước mơ. Cuộc đời là của mình, đường đi cũng là của mình, có đôi khi chúng ta sẽ chạy vội ở trên đường cao tốc bằng phẳng rộng lớn, có đôi khi có lẽ là chúng ta cũng xóc nãy trên con đường núi lầy lội. Có lẽ là đi trên đường cao tốc thì chúng ta đi rất nhanh, nhưng mà lúc đi trên đường cao tốc thì em sẽ không thể nhìn thấy được phong cảnh ở xung quanh, mà vừa vặn đi trên con đường núi lầy lội em có thể cảm nhận được phong cảnh xung quanh. Cuộc đời cũng là như vậy đó, cho dù trải qua cuộc sống như thế nào, đối với chúng ta mà nói đó cũng là một sự rèn luyện trong cuộc sống, đều là một loại phong cảnh trong cuộc sống. Được và mất thật ra cũng không có giới hạn chính xác, cũng không có quan trọng như vậy đâu. Con người ấy mà, quan trọng nhất chính là lòng của mình, chỉ cần lòng còn chưa vứt bỏ thì em chưa từng mất đi cái gì cả, chỉ cần lòng của em còn đó thì em sẽ có được toàn bộ thế giới.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên đến xuất thần, cuối cùng lại cười nói: “Từ lúc nào mà anh trở thành nhà triết học gia vậy?” Lúc cô cười, trong hốc mắt vẫn mang theo nước mắt như cũ.
“Lúc nào thì chuyển qua?” Diệp Lăng Thiên thờ ơ hỏi.
“Thứ hai đi, có lẽ là sau khi cuộc họp hội đồng quản trị được diễn ra thì tôi thật sự không có việc gì nữa, có thể yên tâm dọn nhà. Có điều là có phải dọn đến nhà của anh không thì tôi cần phải suy nghĩ lại mới được, vẫn nên hỏi ý kiến của Diệp Sương trước, dù sao thì… tôi cũng là người ngoài, tôi… sợ là Diệp Sương sẽ không vui, không chào đón tôi đến đó.” Lý Vũ Hân có chút lo lắng mà nói. Thật ra thì cô cũng đã hoàn toàn không còn cách nào khác, cuộc đời của cô đã đến thời điểm bất lực, giống như là Diệp Lăng Thiên đã nói, ở trong thành phố này người có thể để cho cô tin tưởng có thể cho cô sự giúp đỡ của chỉ có một mình Diệp Lăng Thiên. Hơn nữa cô cũng rất sợ hãi cuộc sống một mình, cô đã sống một mình quá lâu rồi, loại cô đơn không có sự giúp đỡ đã bao trùm lấy cô, làm cho cô gần như muốn nghẹt thở.
“Diệp Sương là cô gái như thế nào, chắc là em hiểu rất rõ ràng, tôi sẽ hỏi ý kiến của em ấy.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn còn thiếu ba của em hai tỷ một trăm triệu, em đưa số thẻ ngân hàng của em cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ trả tiền lại cho em.”
“Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân tôi vẫn còn chưa xuống dốc đến loại tình trạng không muốn mặt mũi như thế này, làm phiền anh đừng có nhục nhã tôi nữa được không?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên tức giận.
Diệp Lăng Thiên hiểu Lý Vũ Hân tức giận vì cái gì, bởi vì lúc mà anh gặp tình huống như thế này thì anh cũng tức giận giống như vậy.
“Thôi được rồi, cứ coi như tôi không nói gì đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
Hai người ăn thì ít, trên cơ bản đều là trò chuyện với nhau, sau đó Lý Vũ Hân rời đi, không để Diệp Lăng Thiên đưa mình, mà là tự lái xe đi. Diệp Lăng Thiên vẫn lái xe đi theo đằng sau của Lý Vũ Hân, nhìn thấy nhà của Lý Vũ Hân đều đã sáng đèn rồi thì mới chậm rãi về nhà.
Lúc về đến nhà thì Diệp Sương đang xem tivi.
“Diệp Sương, có một chuyện anh cần phải thương lượng với em một chút, anh muốn nghe ý kiến của em.” Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, cuối cùng cũng ngồi ở bên cạnh của Diệp Sương rồi nói.
“Chuyện gì mà anh muốn thương lượng với em vậy? Sao vậy, xảy ra chuyện gì hả?” Diệp Sương bị dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Lăng Thiên làm cho hốt hoảng.
“Có lẽ là tuần sau Lý Vũ Hân sẽ đến nhà của chúng ta ở.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
“Hả?” Diệp Sương mở to hai mắt mà nhìn, sau đó cười nói: “Anh, lúc trước em cho rằng con người của anh rất cứng nhắc và bảo thủ, không nghĩ đến anh cũng tiến bộ như vậy, bây giờ cũng đã bắt đầu ở chung rồi hả? Được đó nha, chỉ cần hai người không chê em vướng víu không đuổi em đi thì em vô cùng hoan nghênh luôn, em cũng rất là vui lòng nếu như hai người có thể tranh thủ thời gian sinh một đứa bé, vậy thì em lại càng vui hơn nữa.” Diệp Sương hưng phấn nói.
“Em nói tào lao cái gì vậy, suốt ngày ở trong đầu của em cứ suy nghĩ cái gì á?” Diệp Lăng Thiên nghe Diệp Sương càng nói càng thái quá, tức giận trừng mắt nói.
“Chẳng lẽ là không phải hả, em… hiểu sai rồi à?” Diệp Sương thắc mắc.
“Nhà của chị Vũ Hân em đang xảy ra vấn đề, không có chỗ ở.”
“Hả? Làm sao có thể được chứ, chị ấy… chị ấy… không phải là nhà của chị ấy có rất nhiều tiền hả?” Diệp Sương quả thật không dám tin.
“Cô ấy bị người khác hãm hại, chắc có lẽ là công ty sắp phá sản luôn rồi, vì để cứu công ty nên cô ấy phải thế chấp nhà ở, xe và tất cả mọi thứ của mình cho ngân hàng, hiện tại không thể cứu được công ty nữa, ngân hàng muốn thu những thứ này lại, trên người cô ấy cũng không có một đồng nào. Mặt khác, vẫn có chuyện anh chưa nói cho em biết, người thân duy nhất ở trên đời này của chị Vũ Hân em là ba của cô ấy đã sớm qua đời trong thời gian trước rồi, cộng thêm việc công ty gặp phải đả kích này, anh thấy không yên lòng về cô ấy, lại càng không dám để cho cô ấy một mình thuê phòng ở bên ngoài, cho nên cũng chỉ có thể để cô ấy ở nhà của chúng ta thôi. Diệp Sương, bình thường anh ít ở nhà, em ở nhà thường xuyên, chị Vũ Hân của em đến đây thì em nhất định phải nói chuyện với cô ấy nhiều một chút, tâm sự với cô ấy. Mặt khác phải để cho cô ấy yên lòng ở trong nhà của chúng ta, em là một đứa trẻ thông minh, em hiểu ý của anh chứ? Chủ yếu là để ý cô ấy nhiều một chút.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh… sợ chị ấy nghĩ quẩn mà đi…” Diệp Sương không dám nói hết lời, mở to hai mắt nhìn.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, nhưng mà ý của anh là như vậy đó.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.