Diệp Lăng Thiên về đến nhà, Diệp Sương đang nấu cơm, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trở về, cô vội vàng nói: “Anh, cô giáo Hiểu Tinh sắp đi rồi, nói là phải xuất ngoại, nên ngày mai sẽ không lên lớp nữa.”
“Ừ, anh biết rồi, anh vừa ăn cơm với cô ấy xong.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nói: “Hôm nay, anh hơi mệt chút, đi ngủ trước, em ăn xong cũng đi nghỉ sớm một chút đi.” Dứt lời, Diệp Lăng Thiên đi thắng về phòng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh thật cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Hôm sau, sau khi tan làm, Diệp Lăng Thiên lái xe tới nhà Hứa Hiểu Tinh, mở cửa nhà Hứa Hiểu Tinh ra, trong phòng trống rỗng, không một bóng người, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Hứa Hiểu Tinh. Anh đứng ở nhà Hứa Hiểu Tinh nhìn thật lâu. Lần đầu tiên anh cảm thấy không nỡ để Hứa Hiểu Tinh rời đi, cũng là lần đầu tiên anh trả lời khẳng định với Hứa Hiểu Tinh là anh yêu cô.
Diệp Lăng Thiên đứng trong nhà Hứa Hiểu Tinh thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi chuyển chỗ cây cối ở trên bệ cửa sổ nhà Hứa Hiểu Tinh xuống dưới tầng. Hứa Hiểu Tinh trồng không ít loại hoa cỏ, hoa lan, cây đậu tía, v.v, có rất nhiều chủng loại, cộng lại cũng có mười mấy bồn. Diệp Lăng Thiên phải đi lên đi xuống ba lần mới mang hết được chỗ cây đó lên xe, sau đó trở về nhà.
Trên đường về nhà, anh nghĩ một chút rồi gọi cho Lý Vũ Hân.
“Alo.”
“Alo, em đang làm gì thế?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Lái xe, tan làm về nhà.” Lý Vũ Hân nói.
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa, anh thì sao?”
“Cũng chưa.”
“Mình cùng ăn cơm đi.” Lý Vũ Hân nói.
“Được.”
Cuộc đối thoại giữa hai người vô cùng ngắn gọn, nhưng dường như đã nói hết những điều muốn nói. Khi Diệp Lăng Thiên lái xe đến cửa hàng, Lý Vũ Hân đã ngồi ở đó rồi.
“Hiểu Tinh đi rồi.” Sau khi Diệp Lăng Thiên ngồi xuống, Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Em biết.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Cô ấy đi vào buổi sáng, cô ấy nói phải đi nước B, cái nước đáng xấu hổ đó, một năm.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói. Diệp Lăng Thiên biết chuyện đã xảy ra giữa Lý Vũ Hân và nước B, nên anh không hề ngạc nhiên đối với đánh giá của Lý Vũ Hân đối với nước B. Anh nói: “Hiện tình hình công ty em thế nào rồi?”
“Tình hình à, không có tình hình gì, cũng chỉ cách phá sản một bước mà thôi, hơn nữa, nó cũng sắp không liên quan gì đến em rồi.” Lý Vũ Hân cười lạnh.
“Em có ý gì?” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Không biết bọn họ từ đâu biết được tin ba em đã qua đời, hiện mọi người đều đã biết ba em đã qua đời, nên tập đoàn đã trở nên hỗn loạn, thế là họ tranh cãi ầm ĩ muốn thay chủ tịch, chủ tịch tạm thời như em đã đến lúc phải nhường chỗ rồi. Sau khi phải bán tháo để cứu công ty, cổ phần trong tay em và ba em nay cũng chỉ còn lại 28%. Hơn nữa, số cổ phần này cũng không thể chia tách nữa, vì năm đó ba em đã ký thỏa thuận nếu như việc đầu tư vào dự án Châu Âu bị tổn thất thì ông ấy sẵn sàng bỏ ra 28% cổ phần trong tay để chia đều cho cổ đông khác. Thật ra, nghiêm túc mà nói, trên thực tế số cổ phần này đã không thuộc về chúng em nữa, nên nghiêm túc mà nói, em không còn cổ phần ở công ty nữa, 28% này tương đương với dự án Châu Âu thuộc về chúng em, nếu dự án Châu Âu gặp tổn thất thì em sẽ mất hết. 28% cổ phần này của em không hề có tác dụng gì trong việc chọn chủ tịch mới. Có một số người, lợi dụng thời gian này, có rất nhiều người có tâm lý rút vốn, giá rẻ mà mua rất nhiều cổ phần vào trong tay. Những người này đều là những cổ đông nhỏ lẻ, nhưng mà góp gió thành bão. Em còn chưa biết người này cụ thể là ai, nhưng em biết đây chính là một âm mưu lớn, mà bây giờ, âm mưu này đã trở thành hiện thực, em đã không thể làm gì nữa, vì chắc chắn sẽ thay chủ tịch, quan trọng nhất là em đã nghĩ hết các biện pháp để ổn định dự án Châu Âu, đã dốc hết tất cả vốn của chúng em vào đó, nhưng kết quả vẫn không có tác dụng gì. Đã quyết định, thứ hai tổ chức họp toàn thể ban giám đốc, chọn ra chủ tịch mới, có lẽ, thứ hai, em sẽ phải cuốn gói rời đi rồi.” Lý Vũ Hân cười có chút khó xử.
“Vẫn không có cách nào biết được ai ở phía sau giở trò sao?” Diệp Lăng Thiên cũng không bất ngờ về những điều này.
“Không thể biết được, đối phương che giấu quá sâu, em tự nhận không phải là đối thủ đối với kẻ có tâm cơ như vậy. Nhưng thứ hai sẽ biết được ai là người thực sự đứng phía sau tất cả những trò này. Ai ngồi lên vị trí chủ tịch thì chính là người đó. Em rất chờ mong, nhìn xem người này rốt cuộc là ai, nhìn xem đến cùng là ai lại có hận thù lớn như vậy với ba con em, không tiếc làm sụp đổ tập đoàn Tam Nguyên, cũng phải khiến ba con em mất trắng.” Ánh mắt Lý Vũ Hân đầy vẻ thù hận.
“Thứ hai, anh sẽ cùng em đến cuộc họp đó.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút nói.
“Tại sao?”
“Không tại sao, tóm lại anh sẽ đi cùng em.” Diệp Lăng Thiên không dài dòng mà thẳng thắn nói. Anh quyết định đi có hai nguyên nhân, đầu tiên là anh muốn biết đối phương là ai, muốn hiểu rõ đầu đuôi sự việc, thứ hai, anh nhất định phải ở bên cạnh Lý Vũ Hân vào thời điểm đặc biệt đó, anh không thể để cho Lý Vũ Hân gặp nguy hiểm.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, gật đầu.
“Anh có thể giúp em một chuyện không?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Em nói đi.”
“Tìm giúp em một chỗ ở.”
“Có chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Nhà và xe của em đã thế chấp cho ngân hàng, nay đã quá hạn rồi, ngân hàng đã thông báo cho em, tiền thế chấp đã được em chuyển hết thành cổ phần của tập đoàn, mà bây giờ, cổ phần trong tập đoàn của em đã không thể sử dụng được, nên em đã không có tiền trả cho ngân hàng, đành chờ ngân hàng tới cưỡng chế thu hồi đấu giá, chẳng bằng em tự giác một chút, sớm chuyển xe và nhà cho ngân hàng. Em đã nói với ngân hàng rồi, em không có tiền trả, bảo bọn họ thu lấy xe và nhà, em sẽ dọn ra ngoài ở.” Lý Vũ Hân cười có chút ảm đạm.
“Lúc nào chuyển?”
“Càng sớm càng tốt, không cần biết đó là chỗ nào, chỉ cần có thể ngủ là được rồi. Em nói trước với anh là em không còn đồng nào cả, trên người cũng chỉ có một tấm thẻ ba mươi triệu mượn từ chỗ Hiểu Tinh, nhưng hiện cũng chỉ còn lại mười lăm triệu thôi, mà hơn mười lăm triệu này em phải trả cho thẻ tín dụng tháng trước, nên giờ em đã hết sạch tiền rồi.” Lý Vũ Hân bình thản nói, nhưng Diệp Lăng Thiên hiểu rõ cảm giác của Lý Vũ Hân khi nói ra những những lời này.