Từ đầu đến cuối chỉ có ba người bọn họ trong linh đường rộng thênh thang này. Hứa Hiểu Tinh ngồi bên cạnh đốt giấy tiền vàng bạc với Lý Vũ Hân. Diệp Lăng Thiên đứng bên ngoài hút thuốc. Đến tối, Diệp Lăng Thiên kêu Lý Vũ Hân ra ngoài ăn chút gì nhưng Lý Vũ Hân không muốn rời khỏi dù chỉ một giây, vẫn ngồi mãi ở đó. Diệp Lăng Thiên hết cách, chỉ đành bảo Hứa Hiểu Tinh ở cạnh cô, tự mình ra ngoài mua mấy phần cơm đem về, sau đó ngồi ăn trước linh đường, còn Lý Vũ Hân thì lại không động đến một miếng nào.
“Ngày mai cô có phải đi làm không?” Diệp Lăng Thiên hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Có đi làm. Ngày mai tôi có hai tiết dạy. Tôi đã xin phép nghỉ buổi chiều và ngày mốt rồi. Với bộ dáng bây giờ của cô ấy phải có người ở bên cạnh mới được.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.
“Buổi tối cô hãy ngủ cùng cô ấy đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Được, nhìn dáng vẻ này của cô ấy tôi cũng rất đau lòng. Mong rằng sự ra đi của chú Lý sẽ không khiến cô ấy bị ám ảnh gì đó.”
“Sẽ không đâu. Con người ta rốt cuộc cũng phải học cách trưởng thành, trở nên chín chắn. Có một số chuyện, ai rồi cũng sẽ phải gặp qua trong cuộc đời này. Không có việc gì là không thể vượt qua được. Ngày mai cô phải đi làm, chúng ta về sớm một chút để nghỉ ngơi thôi. Ngày mai sau khi tan học cô lập tức đến đây, tôi phải lo liệu chuyện làm mồ nữa.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
Chỉ là mặc kệ Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh thuyết phục thế nào, Lý Vũ Hân cũng không chịu rời đi. Cô phải canh giữ ở đây vào ban đêm, hoặc là nói cô không muốn ba cô ở đây lẻ loi một mình.
Diệp Lăng Thiên biết, Lý Vũ Hân không phải mê tín mà đây là một kiểu tâm lý tự an ủi, mà kiểu tâm lý này ai cũng sẽ có.
“Lý Vũ Hân, rốt cuộc em còn định ầm ĩ đến bao giờ? Em thử nhìn lại bộ dáng bây giờ của em đi. Tuy ba em đi rồi nhưng tập đoàn của các người thì sao? Em có còn muốn quản lý tập đoàn nữa không? Với trạng thái tinh thần hiện giờ của em nếu không nghỉ ngơi, em có thể chống đỡ được bao lâu nữa? Anh dám bảo đảm với em, ba em chưa kịp được chôn cất thì em đã gục ngã rồi. Em không lo nghĩ cho sức khỏe của mình thì cũng phải nghĩ đến anh và Hiểu Tinh chứ? Chúng tôi ở lại đây với em là vì không muốn em có chuyện gì. Nếu em còn tiếp tục như vậy nữa, em bảo chúng tôi phải suy nghĩ thế nào? Tại sao em lại khiến chúng tôi phải lo lắng phải đau lòng vì em chứ? Đứng lên, trở về ngủ với Hứa Hiểu Tinh ngay. Tối nay anh sẽ ở đây canh đêm cho chủ tịch Lý. Sáng sớm ngày mai em lại tới nữa. Hiểu Tinh, cô lái xe của tôi đưa cô ấy về nhà ngủ đi.” Diệp Lăng Thiên không hề khách sáo nói.
Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói, Lý Vũ Hân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đứng dậy rời đi với Hứa Hiểu Tinh. Lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Thiên ở lại trong nhà tang lễ trống không này, mà nhà nhà tang lễ lại còn ở nơi hoang vu, rất u ám, rất đáng sợ. Nhưng đối với Diệp Lăng Thiên thì đây chẳng là gì. Diệp Lăng Thiên ghép hai chiếc ghế lại với nhau, cứ như vậy nằm lên trên ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên đợi Hứa Hiểu đến mới lái xe ra ngoài mua đất chôn trong nghĩa địa cho Lý Tiên Nguyên. Sau đó cũng làm xong thủ tục chôn cất. Còn chuyện của công ty cũng không có cách nào lo được. Mấy ngày này vì để Lý Vũ Hân ngủ yên, hầu như ngày nào cũng như ngày, mỗi tối anh đều ngủ một mình trong nhà tang lễ mãi cho đến buổi sáng ngày thứ tư, sau khi chôn cất Lý Tiên Nguyên xong, Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân về nhà còn Hứa Hiểu Tinh bởi vì đã xin nghỉ mấy ngày, thật sự không thể chậm trễ công việc nữa cho nên sau khi chôn cất xong cô liền đi đến trường học.
Sau khi Lý Vũ Hiên về nhà, cả người cứ tỉnh tỉnh mê mê, đi thẳng lên lầu. Diệp Lăng Thiên không biết Lý Vũ Hân làm gì nhưng anh cũng không yên tâm, chỉ có thể đi theo Lý Vũ Hân vào phòng ngủ, nhìn thấy Lý Vũ Hân đi vào phòng cầm một bộ quần áo, sau đó cô nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Anh đừng lo lắng cho em, em không sao đâu. Em đi tắm trước đã.” Cô nói xong liền đi thẳng vào phòng tắm.
Diệp Lăng Thiên đứng ở bên ngoài vừa hút thuốc vừa canh giữ.
Không bao lâu, Lý Vũ Hân ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Chỉ là lần này cô mặc bộ đồ công sở phẳng phiu.
“Em đây là?” Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên hỏi.
“Em đế công ty làm, nếu em còn không xuất hiện nữa, phỏng chừng bọn họ sẽ dỡ bỏ tòa nhà mất. Không phải anh mở cửa hàng mới sao? Anh vì việc của em mà bị hoãn nhiều ngày như vậy rồi, anh cũng nên nhanh chóng trở về đi, đừng chậm trễ nữa. Em biết anh lo lắng cho em nhưng anh yên tâm, em không sao đâu. Em cũng sẽ không để cho bản thân gục ngã, bởi vì em không phải là không còn gì cả, ít nhất em vẫn còn anh, còn Hiểu Tinh nữa, đúng không?” Lý Vũ Hân nói xong thì cười với Diệp Lăng Thiên, sau đó mang theo túi đi ra cửa.
Diệp Lăng Thiên không nói tiếng nào chỉ theo sau Lý Vũ Hân. Khi biết được Lý Vũ Hân lên xe của mình, bảo Diệp Lăng Thiên lái xe rời đi trước, lúc này anh mới lái xe rời khỏi nhà của Lý Vũ Hân, chỉ có điều anh không lái đi xa, mà là sau khi chạy một vòng liền đi theo xe của Lý Vũ Hân, giữ khoảng cách khá xa. Sau khi nhìn thấy cô lái xe vào tập đoàn Tam Nguyên thì Diệp Lăng Thiên mới yên tâm lái trở về. Sau khi về nhà việc đầu tiên anh làm là đi tắm rửa, thay đồ, sau đó mới đi tới công ty.
Việc đầu tiên sau khi anh vào công ty là gọi điện thoại iên hệ với vị sĩ quan hôm qua đã gọi điện cho mình. Tiếp đó hẹn đối phương buổi chiều gặp mặt ở công ty. Lúc chiều, vị sĩ quan đến công ty theo như đã hẹn. Anh ta không nói chức vụ của mình, chỉ là nói anh ta được lệnh của cấp trên sắp xếp những quân nhân xuất ngũ cho công ty của Diệp Lăng Thiên. Tiếp đó Diệp Lăng Thiên trực tiếp gọi điện cho trưởng phòng nhân bảo cô bàn bạc với anh ta. Sau này mọi công việc về mảng này đều giao cho phòng nhân sự phụ trách. Cuối cùng, anh ta nói cho Diệp Lăng Thiên biết anh ta đã sắp xếp xong hạn ngạch một trăm người mà Diệp Lăng Thiên cần trong giai đoạn này rồi. Trong đó hạn ngạch ba mươi quân nhân xuất ngũ đã hoàn tất, người nhà của quân nhân chỉ có hơn hai mươi mấy người đăng ký. Anh ta nói cho Diệp Lăng Thiên biết, bước tiếp theo bọn sẽ thay đổi chiến lược. Bọn họ sẽ không thực hiện cách làm sắp xếp cho quân nhân trước rồi mới sắp xếp cho người nhà của họ nữa. Mà là thực hiện chính sách xếp hạng toàn bộ. Cho dù chồng không đăng ký được, thì vợ cũng có thể tham gia đăng ký hạn ngạch người nhà của quân nhân. Bọn họ sẽ thực hiện cách này đối với những người còn thiếu ở phía sau. Diệp Lăng Thiên không biết họ đã tìm được nhiều người ở đâu trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nghĩ lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên bởi quân đội vẫn quan tâm đến những quân nhân đã xuất ngũ. Bọn họ đều có hồ sơ hoàn chỉnh, ngoài ra ở địa phương cũng có đơn vị lực lượng vũ trang và ủy ban quản lý cho nên việc thực hiện cũng rất dễ dàng. Điều quan trọng là hàng năm có rất nhiều người mới xuất ngũ, đây là cách sắp xếp dễ nhất. Một nửa số người được bố trí lần này đều là những quân nhân mới xuất ngũ, từ trong đó chọn ra những gia đình có hoàn cảnh hơi khó khăn, để bọn họ tự do những người có một chút khó khăn trong gia đình được chọn, và họ được tự do lựa chọn đăng ký.
Sau khi chuyện bên này đã được giải quyết xong trong lòng Diệp Lăng Thiên cũng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất có được sự giúp đỡ của quân đội, sau này anh không cần phải lo lắng về việc thiếu hụt nhân sự nữa, đây cũng xem như là đã giải quyết được vấn đề lớn của Lăng Diệp Thiên rồi.