“Dù cuối cùng ông ấy không cho cậu gì cả, cũng không đáp ứng gì với cậu nhưng nếu cậu suy nghĩ kỹ cậu sẽ hiểu rõ câu hứa của ông ấy dành cho cậu còn tốt hơn số tiền hàng tỷ đồng. Cậu hãy cố gắng làm, làm nghề nào thì phải yêu nghề đó. Nếu cậu đã lựa chọn theo con đường kinh doanh, vậy thì nhất định phải làm nên tên tuổi trên con đường này. Cậu là vua của lính, bất kể ở chỗ nào cũng phải là vua. Tôi còn có chuyện phải đi rồi.” Lý Đông Sinh nói lần cuối với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hơi bối rối có điều anh vẫn hiểu được đạo lý cụ thể.
Mọi công việc chuẩn bị của cửa hàng Giải Phóng đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn thiếu phần trang trí là chưa xong. Ngoài ra mảng nhân viên vẫn còn thiếu hụt. Diệp Lăng Thiên cần hơn một trăm người, nhưng nhóm người đầu tiên tổng cộng cũng mới có hơn ba mươi người. Toàn bộ nhóm người này đã được đưa đến cửa hàng Xuân Thiên và Du Lâm học việc rồi. Anh hy vọng, những lời lão Dư nói ở chỗ này sẽ có tác dụng ngay lập tức, nếu không qua một thời gian nữa vẫn không có ai đến, thì anh chỉ có thể đi ra ngoài tự mình tuyển dụng mà thôi.
Mà đúng vào lúc này Hứa Hiểu Tinh gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên báo cho anh biết một tin sốc nhưng không ngoài dự đoán rằng Lý Tiên Nguyên đã qua đời.
Nghe xong tin này, Diệp Lăng Thiên im lặng hồi lâu, cuối cùng mới bình tĩnh hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mới vừa rồi, ông ấy vừa mới tắt thở.” Hứa Hiểu Tinh nghẹn ngào nói.
“Vũ Hân đâu? Tâm trạng cô ấy sao rồi?” Diệp Lăng Thiên hơi bận tâm hỏi.
“Tâm trạng cô ấy rất kỳ lạ, cô ấy không khóc, chỉ ngồi ngây ra một chỗ, không nói một lời. Anh qua đây đi, tôi…tôi hơi sợ. Nhìn dáng vẻ này của cô ấy tôi rất sợ.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Được, tôi sẽ qua ngay lập tức.” Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì lái xe đến thẳng bệnh viện.
Sau khi tới bệnh viện, Diệp Lăng Thiên phát hiện có rất nhiều nhân viên mặc đồ màu xanh lá của bệnh viện đang bận rộn tới lui trong phòng bệnh. Lý Tiên Nguyên nằm trên giường, lúc này đã được phủ bằng một tấm vải trắng. Còn Lý Hân Vũ thì giống hệt như Hứa Hiểu Tinh đã nói, ngơ ngác ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Lý Tiên Nguyên không chớp mắt, cô bình tĩnh đến có phần khiến người ta sợ hãi.
“Anh nhìn cô ấy thử xem, tôi nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy không hề để ý tới tôi, làm sao bây giờ? Có phải cô ấy quá sốc nên thần kinh có vấn đề không?” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột nói. Không phải cô bị dọa sợ bởi cái chết của Lý Tiên Nguyên mà cô bị bộ dáng lúc này của Lý Vũ Hân dọa đến phát khóc.
Diệp Lăng Thiên gọi Lý Vũ Hân nhưng Lý Vũ Hân không nhúc nhích, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
“Anh nhìn xem chính là dáng vẻ này.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói, sau đó lại nói: “Nếu thực sự không được, chúng ta hãy gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, để bọn họ đến xem thử thế nào?”
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, đi tới bên cạnh Lý Vũ Hân nhìn cô, sau đó kéo Lý Vũ Hân ôm vào lòng nói: “Khóc đi, không cần gắng gượng nữa, ở đây không có người ngoài, em cứ khóc đi. Khóc rồi, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
Lý Vũ Hân ôm chặt Lăng Diệp Thiên, đột nhiên khóc rống lên, khóc đến tan nát cõi lòng.
Hứa Hiểu Tinh đứng bên cạnh hai người vừa mừng vừa khó chịu. Cô mừng là vì cuối cùng Lý Vũ Hân cũng đã có phản ứng rồi, chỉ cần Lý Vũ Hân khóc có nghĩa là cô ấy không sao cả. Còn khó chịu cũng bởi vì người đàn ông cô yêu lại cứ đứng trước mặt cô ôm chặt người phụ nữ khác như vậy.
Nhưng Hứa Hiểu Tinh biết, đây là lúc không nên nghĩ tới những chuyện này. Cô vừa đưa khăn giấy cho Lý Vũ Hân vừa bị Lý Vũ Hân làm cho cảm động khóc theo: “Vũ Hân, cố nén đau thương đừng khóc nữa, rồi sẽ qua thôi. Cậu vẫn còn chúng tớ.”
“Để cô ấy khóc đi, cô ấy đã chống đỡ quá lâu rồi. Để cô ấy khóc một trận như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.” Diệp Lăng Thiên nói với Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy thì gật đầu, không tiếp tục khuyên Lý Vũ Hân nữa.
Lý Vũ Hân không ngừng ôm Diệp Lăng Thiên khóc nức nở, nước mắt cô đã hoàn toàn thấm đẫm lồng ngực Diệp Lăng Thiên, cuối cùng ngay cả tiếng khóc cũng bắt đầu trở nên khàn khàn.
Lúc này, một nhân viên y tá đi đến hỏi dò nên xử lý như thế nào.
Diệp Lăng Thiên đỡ Lý Vũ Hân nói: “Hãy nhớ kỹ, em phải mạnh mẽ lên và không được gục ngã nhưng em cũng không phải là siêu nhân. Cho dù bây giờ ba em còn sống, ông ấy chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy em như thế này. Hiểu Tinh, cô đỡ cô ấy đi xuống xe ngồi chờ. Tôi đi làm thủ tục bệnh viện xong sẽ đi tìm hai người, sau đó cùng đi đến nhà tang lễ.” Diệp Lăng Thiên đưa luôn chìa khóa xe của mình cho Hứa Hiểu Tinh.
“Được.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu, đỡ Lý Vũ Hân đi ra ngoài, Lý Vũ Hân không chịu đi, cứ đứng đó nhìn Lý Tiên Nguyên như thế.
“Lý Vũ Hân, nghe lời, đi ra ngoài với Hứa Hiểu Tinh đi. Hiểu Tinh, cô kéo cô ấy ra ngoài nhanh.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp ra lệnh cho Hứa Hiểu Tinh.
“Vũ Hân đi thôi, nghe lời nào.” Hứa Hiểu Tinh gần như là kéo Lý Vũ Hân ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đi ra ngoài Diệp Lăng Thiên mới thương lượng với bệnh viện, làm thủ tục, nộp tiền, làm giấy chứng tử cuối cùng yêu cầu bệnh viện bố trí người và xe đưa thi thể đến nhà tang lễ. Nói ra thì khá đơn giản nhưng thực ra rất rắc rối, Diệp Lăng Thiên chạy tới chạy lui gần một tiếng đồng hồ mới làm xong mọi việc. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên đi thẳng xuống lầu, lái theo sau chiếc xe chở thi thể của bệnh viện đến nhà tang lễ. Còn Lý Hân Vũ và Hứa Hiểu Tinh vẫn luôn ngồi ở hàng ghế phía sau.
Đôi mắt Lý Hân Vũ đã khóc đến sưng đỏ, lúc này cô không khóc nữa mà chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Việc hậu sự xử lý như thế nào? Em có muốn thông báo cho bà con bạn bè không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
Lúc này Lý Vũ Hiên đã trở lại vẻ mạnh mẽ trước đây. Cô không ngừng tự nhủ, bản thân phải mạnh mẽ không thể gục ngã. Cô gần như suýt chút nữa đã không chống đỡ được nhưng sau khi khóc xong, cả người đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Không cần, trừ ba người chúng ta ra, em sẽ không nói cho ai cả. Bây giờ không thể để bọn họ biết tin tức về cái chết của ba em. Chuyện này có thể giấu càng lâu càng tốt, giấu được thêm một ngày thì tập đoàn càng có thêm một tia hy vọng.” Lý Vũ Hân kiên quyết nói.
“Vậy em định xử lý hậu sự như thế nào?”
“Em muốn giữ đạo hiếu ba ngày cho ba em, em không thể ba ra đi lẻ loi như thế, không thể.” Lý Vũ Hân vừa nói nước mắt lại chảy ra.
Diệp Lăng Thiên gật đầu không nói gì nữa, còn Hứa Hiểu Tinh vẫn luôn đang an ủi Lý Vũ Hân.
Sau khi đến nhà tang lễ, Diệp Lăng Thiên vẫn bảo Hứa Hiểu Tinh đi cùng Lý Vũ Hân. Sau đó Diệp Lăng Thiên lại đi xử lý chuyện ở nhà tang lễ, vẫn tiếp tục làm thủ tục, đóng tiền, sau đó thuê linh đường, mua hũ tro cốt v.v. Sau đó không lâu bọn họ lại chọn hỏa táng lúc ba giờ chiều.
Hỏa táng vốn dĩ không được để người nhà ở bên cạnh nhưng Lý Vũ Hân nhất quyết đòi đi, Diệp Lăng Thiên cũng không thể ngăn cản cô, chỉ có thể ở bên cạnh cô. Ai cũng không biết sự mạnh mẽ này của Lý Vũ Hân đến từ đâu, cô tận mắt chứng kiến quá trình Lý Vũ Nguyên đưa được vào lò thiêu sau đó lại được đẩy ra ngoài như vậy.
Thuê xong linh đường, Lý Vũ Hân khoác áo gai, quỳ gối phía trước, cả người như tượng gỗ im lặng ngồi đốt giấy tiền vàng bạc cho Lý Tiên Nguyên.