“Tự tin của tôi dựa vào cá cược của chúng ta.”
Nghe hắn nói xong cô liền giật mình, nếu không phải hắn nhắc thì cô cũng quên béng mất chuyện này.
Sao tên này nhớ dai vậy? Mong có con vậy sao?
“Anh muốn có con lắm hả?” Giản Tích Nhu đặt bát cơm xuống, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn hắn.
Thấy thái độ của cô nghiêm túc, hắn cũng đặt bát đũa xuống nhìn cô.
“Tôi không thích trẻ con lắm nhưng con của chúng ta thì chắc chắn là có.” Hắn không sau nghĩ nhiều liền đáp.
Câu trả lời của hắn làm cô thực sự rất bất ngờ, cũng dần tin tưởng hơn vào tình yêu của hắn dành cho cô.
Giản Tích Nhu không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục ăn cơm.
……
Hôm nay cũng như hôm qua, hắn đưa cô cùng tới tập đoàn với hắn. Nhưng vừa vào đến cửa công ty, người họ không muốn nhìn thấy nhất lại đang đứng ở bàn lễ tân.
“Tôi muốn lên phòng của anh Thừa Trạch để đợi anh ấy.” Cố Minh Nguyệt nói với lễ tân bằng giọng kênh kiệu.
Dù sao, với gia thế của cô ta muốn lên phòng hắn thì không phải là vấn đề khó khăn gì.
“Thưa cô, muốn gặp tổng giám đốc thì phải có hẹn trước.” Di Vũ Thư chuyên nghiệp nói.
Vừa nhìn người đứng ở bàn lễ tân kia cô liền nhận ra ngay Cố Minh Nguyệt và… hình như người còn lại chính là bạn thân của cô.
Giản Tích Nhu không thể ngờ được rằng, bạn thân của mình lại đang làm ở tập đoàn của hắn!
“Vũ Thư!” Cô lên tiếng gọi.
Nghe thây giọng của Giản Tích Nhu, Di Vũ Thư theo bản năng cũng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Cố Minh Nguyệt lúc này cũng quay lại, nhìn thấy hắn đang đi theo sau cô với gương mặt cưng chiều thì oán hận trong lòng.
Đáng lẽ ra sự cưng chiều đó là dành cho cô ta nhưng bây giờ lại thuộc về cô!
“Thừa Trạch, sao hôm nay anh đi làm muộn vậy? Cô nhân viên nữ đó nhất quyết không để em lên phòng anh ngồi đợi.” Cô ta bước lại phía hắn, khoác tay vào cánh tay hắn rồi chỉ tay về phía Di Vũ Thư nói.
Phong Thừa Trạch cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Thấy biểu hiện này của hắn, cô ta đắc ý ra mặt. Có lẽ cô nhân viên lễ tân kia sắp bị đuổi việc rồi, dám cản cô ta làm gì có chuyện được sống yên ổn chứ.
“Cô bỏ bàn tay của cô ra khỏi tay tôi mau! Bẩn!” Hắn ghét bỏ nói.
Xưa nay ai cũng biết Phong Thừa Trạch hắn có bệnh sạch sẽ, duy chỉ có một người có thể đụng chạm vào hắn một cách thoải mái. Người đó chính là Giản Tích Nhu!
Cố Minh Nguyệt khó xử, cười gượng rồi bỏ tay ra khỏi tay hắn.
“Còn về nhân viên lễ tân kia, cô ấy đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.”
Phong Thừa Trạch thực sự rất hài lòng về thái độ làm việc cũng như trách nhiệm của nhân viên lễ tân kia, và hình như vợ của hắn cũng có quen biết thì phải.
“Nhưng… nhưng em đến gặp anh cũng cần đặt lịch hẹn trước sao?” Cô ta ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt uất ức.
Phong Thừa Trạch chẳng mấy quan tâm cô ta, sải bước đi tới bên cạnh cô, rất tự nhiên giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo về phía mình.
Lúc này Giản Tích Nhu đang đứng cạnh Di Vũ Thư, bị hắn kéo lại còn khó chịu đạp cho hắn một nhát vào mũi chân.
“Cô cũng như bao người bình thường khác, gặp tôi cũng cần hẹn trước.” Hắn nói rồi liền cúi xuống dịu dàng nhìn cô.
“Duy chỉ có cô ấy muốn đến gặp tôi lúc nào cũng được.”
Câu nói cùng vẻ mặt hết sức cưng chiều của hắn làm cho mọi người có mặt đều bất ngờ tới mức mắt mở to ra để xác thực lại.
Đây là lần đầu tiên họ thấy tổng giám đốc có một mặt dịu dàng, cưng chiều như vậy đối với một người phụ nữ.
Phải chăng sếp của họ đã biết yêu rồi không?
Di Vũ Thư cũng không kém mấy người kia là bao, vậy mà Giản Tích Nhu dám cả gan giấu cô lén lút qua lại với sếp lớn tập đoàn cô cơ đấy.
“Anh ấy nói thật hả?” Di Vũ Thư nhỏ giọng hỏi.
Giản Tích Nhu lúc này còn đang như trên mây, hắn như này là định công khai cho cả thế giới biết sao?
Điên mất thôi!
“Não anh bị úng nước à? Chưa hỏi ý kiến tôi đã tự tiện làm theo ý mình rồi.”
Giản Tích Nhu đạp cho hắn một phát nữa, định quay lưng bước đi thì bị hắn giữ lại.
Hắn cầm tay cô đi tới giữa đại sảnh của tập đoàn, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhẫn đã chuẩn bị từ bao giờ.
Giản Tích Nhu thì bất ngờ tới nỗi đưa tay lên che miệng, cũng đã loáng thoáng đoán được ý đồ của hắn.
Phong Thừa Trạch quỳ một gối xuống, đưa hộp nhẫn ra trước mặt cô, gương mặt biểu lộ sự chân thành.
“Làm như này quả thực có chút đột ngột nhưng mà anh đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.”
Hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh rồi nói tiếp.
“Có thể em sẽ không tin, nhưng ngay từ những lần đầu tiên gặp em anh đã biết là mình yêu rồi. Em cho anh một cảm giác rất lạ, anh thực sự không biết diễn tả bằng lời như nào nhưng từ tận đáy lòng của anh, anh thực sự mong em sẽ chấp nhận tình cảm này.”
Hắn dừng lại quan sát nét mặt của cô, thấy cô đang rưng rưng nước mắt xúc động liền đứng lên lau nước mắt cho cô, gương mặt dịu dàng.
Hôm nay, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải cho cô một danh phận đàng hoàng!
“Đồng ý làm người yêu anh nhé?”