Phong Thừa Trạch bế cô đi trực tiếp vào phòng ngủ, dịu dàng đặt cô lên giường lớn.
“Anh… tối qua làm chưa đủ sao?” Giản Tích Nhu nuốt nước bọt nhìn hắn.
Sao trước đây cô lại không nhận ra hắn là người khác biết tiết chế như vậy nhỉ?
“Tất nhiên là chưa đủ rồi!” Hắn khẳng định sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Giản Tích Nhu biết không thể nào kháng cự nổi hắn cũng đành nằm im chịu trận, mặc hắn trêu ghẹo đủ đường.
……
Y như dự đoán, tên cầm thú nào đó “hành” cô tới tờ mờ sáng mới buông tha.
“Tích Nhu, dậy ăn sáng nào.”
Phong Thừa Trạch ấm áp cúi người gọi cô dậy, cẩn thận vuốt những sợi tóc còn vương trên trán cô sang một bên.
“Anh điên à? Mới sáng sớm đã gọi.” Giản Tích Nhu càu nhàu mở mắt ra nhìn đồng hồ.
Vậy mà đã 9 rưỡi sáng rồi sao? Trời ạ!
“Sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn chứ?” Cô hoảng hốt định bước xuống giường.
Phong Thừa Trạch dịu dàng cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Chào buổi sáng, vợ yêu!”
Giản Tích Nhu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tên này nay chập mạch sao? Tự dưng hôm nay sến súa vậy?
“Sao mà nhìn em sốc vậy?” Phong Thừa Trạch khó hiểu nhìn cô hỏi.
Hắn như này khó chấp nhận vậy sao? Sao Sở Minh nói con gái đều thích những chàng trai ngọt ngào chứ?
Đúng là không thể tin tưởng mà!
“Anh có thể nào trở lại bình thường được không?” Khóe môi cô giật giật.
Giản Tích Nhu quả thực chưa thể nào quen với hình tượng của hắn bây giờ, cho cô một chút thời gian nữa thì có thể!
Hắn quay lưng giận dỗi, không quan tâm cô sải bước ra khỏi phòng.
“Em làm thủ tục cá nhân xong rồi xuống ăn sáng.” Phong Thừa Trạch bước ra khỏi phòng ngủ chỉ để lại cho cô một câu nói.
……
Phong Thừa Trạch bước xuống nhà liền rút điện thoại ra gọi cho Sở Minh, sắc mặt cực kì khó coi.
“Cậu xúi tôi làm trò quái quỷ gì vậy? Cô ấy nhìn tôi như nhìn thấy ma vậy đấy!”
Giọng hắn lúc này lạnh lẽo tới mức Sở Minh ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được, cơ thể anh ta không tự chủ được liền rùng mình một cái.
“Lão đại, tôi… tôi cũng chưa từng yêu đương mà.” Sở Minh thành thật nói.
Phong Thừa Trạch bóp trán, vẻ mặt đau khổ.
“Thế sao cậu còn dám chỉ tôi?”
“Thì do trên mạng nói rằng, con gái đều thích những chàng trai đối xử ấm áp sau khi quan hệ.” Sở Minh nói với giọng vô tội.
Phong Thừa Trạch lúc này thực sự bất lực, làm việc với anh ta bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên thấy anh ta ngốc nghếch như thế này!
“Thực tế khác với lí thuyết, cậu hiểu không? Tôi đã quá sai khi hỏi cậu.” Nói xong hắn liền cúp máy không để Sở Minh nói gì thêm.
Lúc này Giản Tích Nhu lúc này cũng đã vệ sinh cá nhân xong, trên người chỉ mặc duy nhất áo sơ mi của hắn.
Phong Thừa Trạch nhìn cô một hồi sau đó hắng giọng, cô mặc như này là muốn thử thách sự nhẫn nhịn của hắn sao?
“Quần áo của tôi đợt trước đâu rồi?” Cô vừa nói vừa lấy tay giữ lấy gấu áo sơ mi đang mặc trên người, mặc mỗi áo sơ mi cô thực sự cảm thấy không an toàn.
Phong Thừa Trạch bây giờ mới có cơ hội nhìn kĩ cô, làn da trắng muốt càng nổi bật trên nền áo sơ mi đen.
Hắn quay mặt đi hắng giọng một cái, yết hầu lên xuống liên tục.
Giản Tích Nhu như này thực sự như là yêu tinh nhỏ vậy, thực sự rất mê người!
“Tôi đem bỏ rồi, lát sẽ đưa em đi mua đồ khác.” Hắn trả lời câu hỏi của cô, cố gắng không chạm mặt vào cơ thể trắng nõn của cô.
“Sao lại đem bỏ chứ?” Giản Tích Nhu bất mãn hỏi hắn.
“Lỗi thời rồi, nên mua đồ mới.” Hắn nói xong liền đi vào phòng ăn.
“Ơ này!” Cô vừa nói vừa chạy theo hắn.
“Tôi thấy đâu có lỗi thời chứ, đều là mốt mùa trước đó.” Giản Tích Nhu chạy theo hắn giải thích.
Nói mốt của mùa trước lỗi thời thì chính là mắt thẩm mĩ của hắn có vấn đề!
“Mùa này ra quá nhiều đồ mới thì đồ của mùa trước tự dung sẽ thành lỗi thời.” Hắn nói xong liền cầm bát đũa lên ăn sáng.
“Nhưng cũng không thể đem bỏ như thế chứ.” Giản Tích Nhu vừa nói cũng vừa chuẩn bị ăn sáng.
“Theo tôi, đồ cũ thì nên vứt đi.” Hắn bá đạo nói.
Đúng là người giàu, cách tiêu tiền cũng thật khác người.
“Em yên tâm, dù em có tiêu tiền như nào thì cũng không thể nào tiêu hết được số tiền tôi làm ra đâu.” Phong Thừa Trạch vừa nói vừa gắp thêm đồ ăn vào trong bát cơm của cô.
Giản Tích Nhu ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn dám tự tin khẳng định như thế thì cô có gan tiêu sạch tiền của hắn.
“Anh chắc chắn?” Giản Tích Nhu nhếch khóe môi lên hỏi lại hắn.
Phong Thừa Trạch không suy nghĩ gì nhiều, thản nhiên trả lời cô.
“Mẹ của con tôi tiêu tiền của tôi thì sao tôi phải tiếc chứ?”
Câu nói của hắn làm cô suýt nữa phun luôn miếng tôm đang trong miệng ra ngoài, tên này lấy đâu ra tự tin rằng cô sẽ đẻ con cho hắn chứ?
“Tự tin của tôi dựa vào cá cược của chúng ta.”