Nhan Lạc Y nghĩ sau hôm nay liền phải rời xa nơi này, bởi cô không thể làm ở đây nên chắc chắn sẽ gọi người hầu đến, nơi này sẽ thành phòng cho người hầu.
Nhan Lạc Y liền bắt đầu thu dọn, quần áo của cô không nhiều, cũng chỉ cần một chiếc vali, cô thu dọn xong phòng ở liền kéo vali ra trước, sau đó lại dời ổ Tiểu Bạch.
Nhan Lạc Y cố hết sức vác vali xuống tầng ba, tìm được phòng khách nằm bên cạnh phòng ngủ chính.
Cô đưa tay vặn mở cửa phòng, căn phòng trang trí một cách sang trọng y hệt phòng ngủ chính, bên trong cũng có phòng tắm riêng, phòng để quần áo, trong phòng có đặt một bộ sofa, ban công cũng có một bộ, tất cả cửa sổ đều là cửa sổ sát đất, bên ngoài là vườn hoa, có thể nói là vô cùng xa hoa.
Nhan Lạc Y thật sự không biết mình có được phúc khí gì mới có thể được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy, cô đứng trước cửa sổ, hít thở một hơi thật sâu không khí mát mẻ của buổi hoàng hôn, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu dành cho cuộc sống.
Một lúc sau, cô thả mèo con xuống, sắp xếp ổ mèo ở góc phòng, sau khi bận rộn xong, cô xem thời gian, sáu giờ hai mươi, nên đến phòng ăn rồi.
Nhan Lạc Y vội vã chạy đến phòng ăn, Phan Lê Hân đã ngồi đó đợi cô. Nhưng thức ăn vẫn chưa được mang lên, hắn ngồi trước bàn ăn, bên cạnh đặt mấy tập văn kiện đã gấp lại, hắn đang nghiêm túc làm việc.
Đáy mắt Nhan Lạc Y hiện lên sự đau lòng, chú ấy thật là bận rộn! Ngày nào cũng làm việc, người khác tan tầm còn có thể nghỉ ngơi, còn chú ấy vẫn còn rất nhiều công việc phải xử lý.
“Đến rồi à.” Phan Lê Hân ngẩng đầu nhìn cô.
Nhan Lạc Y ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng!”
“Có gì đặc biệt muốn ăn không? Cứ nói với đầu bếp nhé.” Phan Lê Hân mở miệng nói.
Nhan Lạc Y lập tức lắc đầu: “Không có ạ.”
Phan Lê Hân không hỏi nữa, chuyên tâm phê duyệt văn kiện trong tay, đêm tối buông xuống ngoài cửa sổ, đèn điện trong nhà ăn cũng đã được bật lên.
Đôi mày kiếm của người đàn ông khẽ nhíu, toát ra sự cao quý và phóng khoáng của bậc đế vương.
Dưới hàng lông mi dày, ánh mắt như biển khơi trong màn đêm, khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng giờ phút này, trong nhà ăn bỗng vang lên một bài nhạc nhẹ dễ chịu, khiến bầu không khí quanh người hắn bỗng tỏa ra một sự yên tĩnh nhàn nhã, ngồi bên cạnh hắn, Nhan Lạc Y có thể cảm nhận được sự an toàn mãnh liệt.
Dường như chỉ cần có hắn ở đây, cô sẽ chẳng sợ gì cả.
Nhan Lạc Y không biết chính mình trong lúc bất tri bất giác đã nhìn chằm chằm người đàn ông này rất lâu.
Lâu đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ, ngước mắt nhìn cô.
Nhan Lạc Y lập tức xấu hổ, chớp chớp mắt, cúi đầu, trái tim loạn nhịp.
Trời ạ! Sao cô có thể nhìn chằm chằm hắn lâu như vậy? Thật là không có lễ phép!
Phan Lê Hân nhếch môi cười, thu lại văn kiện, đi đến bên cạnh: “Hôm nay ở phòng thực tập thế nào?”
“Rất tốt, cháu đang học lại những chương trình học bị bỏ lỡ.” Nhan Lạc Y thành thật trả lời.
“Ừm!” Phan Lê Hân gật đầu.
Lúc này, bữa tối đã được bưng lên, Nhan Lạc Y thực sự cảm thấy đói bụng, ở trước mặt người đàn ông này, cô chỉ biết tập trung ăn.
“Chú Phan, cuối tuần này cháu muốn về nhà ba nuôi một chuyến.” Nhan Lạc Y ngẩng đầu nói.
Trong lòng của cô, dù cô đã tìm về thân thế của chính mình, nhưng em trai vẫn là người thân nhất của cô, còn có ơn dưỡng dục của ba nuôi, cô cũng không thể quên.
Phan Lê Hân khẽ gật đầu: “Được.”
“Nhưng… Cháu có thể nói cho ba nuôi biết cháu đã quay về phòng thực tập không? Nếu nói ra chắc chắn ba sẽ hỏi một số chuyện, cháu không biết mình có nên nói cho ba biết hay không.” Nhan Lạc Y hơi do dự.
Phan Lê Hân cũng biết, chuyện này không thể giấu Đỗ Hữu Vọng mãi được, sau này thế nào ông ta cũng sẽ biết Nhan Lạc Y có quan hệ với nhà hắn, hắn trầm ngâm mấy giây, nói: “Cháu muốn nói cho ông ta biết thì cứ nói đi!”
“Có được không ạ?” Nhan Lạc Y muốn được hắn cho phép.
“Dù sao về sau cháu cũng sẽ ở lại làm việc ở Phủ Tổng thống, cũng không giấu mãi được.” Phan Lê Hân ngụ ý, chắc chắn cô sẽ ở lại Phủ Tổng thống.
Nhan Lạc Y gật đầu: “Được, vậy cháu sẽ nói cho ba biết.”
Ăn xong bữa tối, sau khi cùng nhau đi dạo, Phan Lê Hân còn phải tới thư phòng, cũng không muốn cô đưa nước trà gì cả, chỉ bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Nhan Lạc Y cũng mệt mỏi, cô ngồi trên sofa, trong đầu nghĩsẽ nói những chuyện này với ba nuôi như thế nào.
Nhan Lạc Y ngẩn người đến chín rưỡi, cô bỗng nhiên suy nghĩ có phải hắn vẫn đang làm việc không? Hắn có muốn uống chút trà hay không?
Nhan Lạc Y chủ động đi xuồng tầng một, đun nước pha trà, rót một chén bưng về phía thư phòng của hắn, qua khe cửa, có thể thấy được bên trong vẫn đang sáng đèn.
Cô gõ cửa, giọng nói của hắn truyền đến: “Vào đi.”
Nhan Lạc Y bưng một ly trà đặt trước mặt hắn: “Chú Phan, chú nghỉ ngơi uống chút trà đi!”
Phan Lê Hân đặt bút xuống, ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô: “Lạc Y, cháu thực sự cảm thấy tôi rất giống chú của cháu sao?”
“Hả?” Nhan Lạc Y có chút bất ngờ nhìn hắn: “Vậy cháu nên xưng hô như thế nào?”
Phan Lê Hân bưng ly trà lên, giọng nói trầm thấp, mở miệng: “Em có thể gọi tôi là anh chứ?”
Gương mặt xinh đẹp của Nhan Lạc Y hơi đỏ lên: “Nhưng bà Liễu bảo cháu… gọi là chú.”
Phan Lê Hân ưu nhã uống một ngụm trà, hơi bất đắc dĩ nói: “Đó là mẹ tôi dựa theo bối phận để tính, nhưng tôi cảm thấy em gọi tôi là anh sẽ phù hợp hơn.”
Nhan Lạc Y bật cười: “Vậy được, thế cháu sẽ gọi chú là anh! Thực ra, cháu cũng cảm thấy gọi là chú, khiến chú già đi.”
Dưới ánh đèn, ánh mắt Phan Lê Hân nhìn nụ cười trong sáng rực rỡ của cô, con ngươi hơi co lại, đôi mắt luôn phải xem những văn kiện khó nhằn như thể được gột rửa.
“Em cảm thấy tôi già sao?” Trên khuôn mặt hắn có chút căng thẳng.
Nhan Lạc Y nhìn mặt hắn, lập tức lắc đầu: “Không già! Anh vẫn còn rất trẻ!”
Nghe được câu này, tâm trạng Phan Lê Hân lập tức vui vẻ: “Thật sao? Em không cảm thấy tôi già sao?”
Nhan Lạc Y tươi cười, lắc đầu: “Không hề.”
Phan Lê Hân không hiểu sao bỗng cảm thấy thỏa mãn, nói: “Nhớ kỹ, sau này gọi tôi là anh đi! Không được gọi là chú nữa.”
Nhan Lạc Y nhìn hắn có vẻ thực sự chán ghét xưng hô này, cô nghĩđến chính mình trước đây đều gọi hắn như vậy, chắc chắn hắn không thích nghe, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, không gọi nữa, gọi là anh Phan.”
“Gọi là anh Lê Hân.”
Gương mặt xinh đẹp của Nhan Lạc Y không hiểu sao bỗng nhiên đỏ bừng, anh Lê Hân? Kêu gọi hắn sao?
“Được, vậy em về phòng trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nhan Lạc Y nói xong, liền quay người rời đi.
Phan Lê Hân nhìn bóng dáng cô, lại uống hai ngụm trà, tiếp tục làm việc.
Nhan Lạc Y về phòng, không hiểu sao tim cô lại đập thình thịch, thình thịch.
Cô sờ khuôn mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ nghĩ: Cô bị sao vậy? Sao cô lại cảm thấy thẹn thùng như vậy?
Cô đứng trước gương, nhìn khuôn mặt của mình đã sớm đỏ ửng mà choáng váng, hóa ra vừa rồi ở trước mặt hắn, mặt cô đã đỏ bừng như thế này sao?
Cô ôm lấy hai chân Tiểu Bạch khua loạn, ngồi xuống ghế sofa: “Tiểu Bạch, chị bị sao vậy?”
“Meo…” Tiểu Bạch kêu meo meo.
Cô buồn bã lắc đầu, chắc không phải cô bị sốt chứ!
Ngày mai là thứ sáu, cô có thể trở về thăm em trai.
Nhan Lạc Y mơ màng thiếp đi, ngủ đến hừng đông, bị đồng hồ đánh thức khỏi mộng đẹp.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức hô nhỏ, đã bảy giờ rưỡi rồi, cô nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Nhan Lạc Y khẽ khàng bước ra, không quấy rầy đến người đàn ông tối qua làm việc suốt đêm, cô đi vào phòng thực tập tìm A Hương, đúng lúc này, Lam Huyền nhìn thấy cô, tranh thủ thời gian giấu vật trong tay đi.
Lúc Nhan Lạc Y quay đầu đã nhìn thấy Lam Huyền đang đi về phía cô, cô hơi ngơ ngác: “Cậu thấy A Hương đâu không?”
“Lạc Y, mình có cái này muốn tặng cậu.” Lam Huyền gãi gãi đầu, có vẻ hơi thẹn thùng.
“Cái gì vậy!” Nhan Lạc Y hiếu kì hỏi.
Lam Huyền lập tức đưa bó hoa tươi vô cùng tinh xảo ở sau lưng đến trước mặt cô: “Tặng cậu.”
Nhan Lạc Y giật mình, ánh mắt trở nên rối bời: “Cậu tặng hoa cho mình làm gì!”
“Chỉ là sáng nay trông thấy bó hoa này rất xinh đẹp, liền nghĩ mua về tặng cậu, không phải con gái các cậu đều thích hoa sao?” Đáy mắt Lam Huyền lóe lên sự chờ mong.
Đúng lúc này, A Hương xuất hiện, Nhan Lạc Y lập tức kéo cô tới, nói với Lam Huyền: “Chúng mình đi ăn sáng trước! Cậu cứ giữ bó hoa này đi!”
“Ấy! Lạc Y, đây là bó hoa mình đặc biệt mua tặng cậu.” Lam Huyền nói xong, lại đưa bó hoa tới: “Cậu cầm đi! Mình không biết nên xử lý nó như thế nào cả, cậu để mình ném bó hoa này vào thùng rác thì thật là đáng tiếc.”
“Lạc Y, trước tiên cứ nhận lấy đi! Ném bó hoa này đi thực đáng tiếc.” A Hương khẽ đẩy cô.
“Lam Huyền, vậy sau này cậu đừng mua bó hoa như này nữa.” Nhan Lạc Y nhận lấy, khuyên nhủ hắn.
“Được! Không tặng hoa, tặng cái khác.” Lam Huyền cũng không bỏ cuộc.
“Tốt nhất là đừng tặng gì cả, được không?” Nhan Lạc Y nói với hắn, trong ánh mắt đầy sự kiên trì.
Ánh mắt Lam Huyền thoáng hụt hẫng, mà lúc này, cô cũng quay người rời đi.