Sáng sớm, Nhan Lạc Y lại một lần nữa bước vào phòng thực tập, vì không hề được báo trước nên bảy người ngồi trong phòng đều giật mình, A Hương và Lam Huyền càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ.
Họ cũng không dám tin Nhan Lạc Y còn có thể trở về.
“Lạc Y, cậu trở về rồi, có phải cậu lại được vào phòng thực tập đúng không?”
“Ừ! Mình đã trở lại, sau này sẽ thực tập cùng với mọi người.” Nhan Lạc Y mỉm cười nói.
Ánh mắt Lam Huyền tràn ngập hưng phấn, ngay cả giọng nói cũng kích động đến mức hơi khàn khàn: “Lạc Y, mình còn tưởng sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cậu nữa.”
“Các cậu vẫn khỏe chứ!” Nhan Lạc Y hỏi thăm họ.
“Bọn mình vẫn thế, mau đến đây, ngồi xuống đi, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
Đối với việc Nhan Lạc Y quay lại, mặc dù Lý Mỹ Thuần rời đi, nhưng vẫn còn hai cô gái nữa, họ cũng là một nhóm nhỏ, không hoan nghênh Nhan Lạc Y quay lại cho lắm.
Học xong tiết đầu tiên, trên hành lang, có một nữ sinh cố ý lớn tiếng: “Tôi nhớ là cô ta bị đuổi vì đút lót mà! Sao lại trở về rồi? Chẳng lẽ lần này cô ta đã đút lót được cấp cao hơn nữa sao?”
“Ai biết được! Người ta xinh đẹp như vậy, thiếu gì quan hệ? Lý Mỹ Thuần vừa bị điều đi, cô ta liền đến đây, lần trước người báo cáo cô ta chính là bố của Lý Mỹ Thuần đấy! Cậu nói thử xem cái ô này có to hay không?” Một người khác cũng khích đểu.
Nhan Lạc Y và A Hương đi ngang qua liền nghe thấy, A Hương đang định đi qua lý luận một trận với họ liền bị Nhan Lạc Y kéo lại, lắc đầu, ra hiệu cô đừng làm gì cả. Hai người đi vào hoa viên, A Hương tức giận thay cô: “Lạc Y, sao cậu kéo mình lại?”
Nhan Lạc Y cười: “Họ thích nói thì cứ để họ nói đi!”
“Nhưng, cứ để họ nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu!”
“Không sao! Bây giờ có thể ở lại nơi này, mình đã rất thỏa mãn rồi.” Nhan Lạc Y nói xong, đáy mắt lóe lên ý cười.
Những ngày nay cô đã trải qua nhiều chuyện, cũng học được rất nhiều điều, lại có hai người xem cô như người thân, cuộc sống như thế đã khiến cô rất cảm kích.
“Vậy ba nuôi của cậu có phải chịu ảnh hưởng gì bởi chuyện này không?”
“Không đâu!”
“Vậy là tốt rồi, cậu không biết đâu, cậu vừa đi, Lý Mỹ Thuần lại càng ngang ngược!”
Bây giờ Nhan Lạc Y đã có thể bình tĩnh trước những hành động của Lý Mỹ Thuần, cô chỉ hi vọng sau này mình không gặp gỡ cô ta nữa.
A Hương nhìn Lam Huyền vội vã đi về hướng họ, cười nói: “Có người tìm cậu kìa, hai người cứ nói chuyện với nhau đi nha, mình đi trước đây.”
Nhan Lạc Y lập tức quay đầu nhìn, Lam Huyền cầm một bình nước tới đưa cho cô. Nhan Lạc Y nhận lấy: “Cảm ơn nha.”
Lam Huyền nhìn Nhan Lạc Y mới có mấy ngày không gặp, dường như cô hơi gầy đi, lòng hắn đau nhói: “Dạo này cậu vẫn khỏe chứ?”
“Mình vẫn thế.” Nhan Lạc Y trả lời.
“Em trai cậu đã đỡ hơn chưa?”
“Nó cũng sắp khỏi rồi.” Nhan Lạc Y chỉ coi Lam Huyền như một người bạn.
Trong ánh mắt Lam Huyền hiện lên ý cười, nhưng nụ cười không thể che hết tình cảm sâu sắc trong mắt hắn: “Lạc Y, cậu biết không? Lúc cậu đi, mình cũng đã suy nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này, không muốn làm nữa.”
Nhan Lạc Y lập tức khuyên nhủ: “Lam Huyền, đây là cơ hội khó có được, cậu phải trân trọng nó!”
“Nhưng ba mình nhất quyết không cho phép mình rời đi, may mà mình kiên trì ở lại, mới có thể nhìn thấy cậu quay về.” Trong ánh mắt của Lam Huyền tràn đầy tình cảm.
Nhan Lạc Y cúi đầu né tránh, nói: “Mình đi tìm A Hương đây.”
Lam Huyền nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô, đáy mắt hắn lóe lên sự kiên định, hắn nhất định phải theo đuổi Nhan Lạc Y đến khi cô đồng ý làm bạn gái hắn.
Nhan Lạc Y đuổi theo A Hương, A Hương lập tức cười híp mắt, hỏi: “Ai cũng nhận ra Lam Huyền thích cậu, vậy còn cậu? Cậu có thích cậu ấy không?”
“Chúng mình chỉ là bạn học, là bạn bè thôi.” Nhan Lạc Y mím môi, mỉm cười.
A Hương đã hiểu, xem ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
Giữa trưa 11:30, Nhan Lạc Y đang định đi ăn cùng A Hương thì điện thoại di động vang lên, cô cầm lên xem, nhịp tim lập tức đập thình thịch.
Là Phan Lê Hân gọiđến.
Cô lập tức cầm điện thoại, đi ra bên ngoài nghe máy.
“Alô! Chú Phan.” Nhan Lạc Y nghe máy, cùng lúc thuận miệng gọi xưng hô giữa hai người.
“Tí nữa đi ăn cơm với chú.” Phan Lê Hân nói.
“Hả? Không cần đâu, cháu đi nhà ăn ăn cũng được.” Nhan Lạc Y cảm thấy như vậy là được.
“Về sau đều định ăn ở nhà ăn sao?”
“Thức ăn ở nhà ăn cũng rất ngon ạ!” Nhan Lạc Y cười, mặc dù không bằng đồ ăn trong nhà ăn bên hắn, những vẫn ăn được.
“Được, ăn bữa trưa bên đó, nhưng bữa tối nhất định phải trở về ăn với chú.” Giọng nói của Phan Lê Hân mang theo chút bá đạo, mệnh lệnh không cho phép cô từ chối.
Nhan Lạc Y chớp chớp mắt, nhanh chóng trả lời: “Vâng ạ.”
Bên kia cúp trước, Nhan Lạc Y phồng má, trong lòng cô, Phan Lê Hân vẫn mang một thân phận tôn quý không thể chạm vào, mệnh lệnh của hắn lúc nãy khiến cô lập tức muốn nghe theo.
“Ai gọi vậy!” A Hương ra ngoài tìm cô.
“À! Là chú mình.” Nhan Lạc Y trả lời, kéo cô đi về phía nhà ăn.
Buổi chiều, trong văn phòng của Phan Lê Hân, Tần Chính nộp lên một phần tư liệu điều tra Đỗ Hữu Vọng, Phan Lê Hân đang bề bộn nhiều việc, nói với Tần Chính: “Cậu xem qua rồi, có vấn đề gì không?”
“Trong tư liệu có điều tra ra một việc, mối tình đầu của Đỗ Hữu Vọng, sau này chính là mẹ nuôi của cô Nhan, cũng là người bế cô ấy đi, nhưng người mẹ nuôi này không có bất kì quan hệ gì với người bảo mẫu kia cả, hai người này không quen nhau.”
“Tức là lúc đó người bảo mẫu ấy đã tùy tiện tìm một người, rồi đưa Lạc Y cho người ta?”
“Bảo mẫu chắc cũng kiếm được một khoản tiền, bởi cô Nhan Lạc Y hẳn là bị bán cho nhà này, tôi tới bệnh viện điều tra tư liệu về mẹ nuôi của cô Nhan, bà ta kết hôn đã bốn năm nhưng không có ghi chép gì về sinh sản, chắc là chưa từng mang thai.”
“Không phải cô ấy còn có một người em trai sao?”
“Vậy chỉ có thể suy đoán rằng người em trai này được sinh ra sau khi cô Nhan được nhận nuôi, nhưng chuyện họ cưới xong mãi vẫn chưa có con là sự thật, cũng có thể do trong dân gian có một loại truyền thuyết, nếu nhận nuôi một đứa con gái sẽ dễ dàng đậu thai được em trai, cũng không biết có phải do họ tin vào lời đồn mê tín này hay không.”
“Đỗ Hữu Vọng nhận nuôi chị em nhà họ từ bao giờ?”
“Sau khi hai vợ chồng này qua đời hai tháng, hai chị em được người thân bên ngoại chăm sóc một khoảng thời gian, cuối cùng chắc là không thể gánh vác nổi, chuẩn bị đưa vào cô nhi viện, Đỗ Hữu Vọng liền nhận hai người về làm con nuôi, chắc là bởi họ là mối tình đầu của nhau.”
Phan Lê Hân nghe xong, tuy cảm thấy Đỗ Hữu Vọng thực sự muốn nuôi dưỡng Nhan Lạc Y, nhưng cùng lúc hắn cũng cảm thấy chưa chắc ông ta đã thật sự muốn nuôi dưỡng cô ấy, có lẽ ông ta muốn lấy Nhan Lạc Y làm đá kê chân giúp ông ta giành được quyền lực.
Mà mục tiêu trước đó của ông ta quả thực chính là như vậy, hiện tại, cũng không biết ông ta đã từ bỏ hay chưa. “Sếp, có cần tiếp tục điều tra thêm không?”
“Không cần, chỉ cần xác định năm đó ông ta không có quan hệ gì với bảo mẫu kia là được, chuyện này cứ dừng ở đây đi!” Phan Lê Hân nhíu mày, nói.
“Vậy sếp định để Đỗ Hữu Vọng biết sếp có quan hệ với nhà ngoại của cô Nhan không?”
“Tạm thời không nói cho ông ta biết, để ông ta không suy nghĩ linh tinh.” Phan Lê Hân híp mắt lại, không hi vọng Đỗ Hữu Vọng dùng ân dưỡng dục uy hiếp Nhan Lạc Y phải làm gì cho ông ta.
Khoảng năm giờ, A Hương hẹn Nhan Lạc Y đi đến nhà ăn, Nhan Lạc Y hơi ngại, nói: “A Hương, cậu cứ đi đi! Mình có chút việc, chắc tối nay mình không quay lại đâu.”
“Sao thế? Cậu muốn về nhà sao?” A Hương quan tâm hỏi.
“Không phải, mình có người thân ở gần đây, chú ấy hi vọng tối nay mình đến nhà chú ấy ăn cơm xong ngủ lại.” Nhan Lạc Y cũng rất áy náy khi nói dối như vậy, nhưng cô không có cách nào khác.
“Thế à! Vậy được, mai gặp nhé.” A Hương cười, vỗ vỗ bờ vai của cô.
“Ừm, mai gặp.” Nhan Lạc Y vẫy tay với cô.
Trên người cô còn có một tấm thẻ thông hành khác, là Phan Lê Hân đưa cho cô, thẻ thông hành trực tiếp gặp hắn.
Nhan Lạc Y thay đổi thẻ thông hành đeo trên cổ, đi về phía nhà của Phan Lê Hân.
Từ đây đến nhà hắn mất khoảng mười lăm phút, Nhan Lạc Y không quen đoạn đường này, không đi đường tắt nên mất khoảng hai mươi phút, cả người cô đều đổ mồ hôi.
Đứng trước cửa rào bên ngoài, cô quẹt tấm thẻ trong tay, mở cửa đi vào khu sinh hoạt của Phủ Tổng thống, Nhan Lạc Y đi đến nhà Phan Lê Hân.
Trong đại sảnh, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, chắc là đã có người quét dọn qua. Nhan Lạc Y đột nhiên nghĩđến Tiểu Bạch, cô tranh thủ thời gian trở về phòng thì thấy Tiểu Bạch ở trước mặt, còn có đồ ăn cho mèo và nước, cô liền thở phào, ôm lấy Tiểu Bạch: “Hôm nay em có ngoan không, về sau không thể chăm sóc em hàng ngày, chỉ có thể chăm sóc em vào buổi tối.”
Tiểu Bạch phát ra tiếng kêu meo meo dễ thương chết người, sau đó cuộn tròn thân thể nhỏ nhắn được chăm nuôi cực kì tốt.