Bữa tối vẫn ở trong nhà ăn, đồ ăn vô cùng ngon miệng, đã vậy lại còn thay đổi liên tục nhưng lại không khiến người ta ăn quá no, vừa vặn đủ để mọi người thoả mãn vị giác và dạ dày.
Nhan Lạc Y vẫn thích nhất là ăn đồ tráng miệng ở đây, đại thể là từ bé đến giờ đây là món ngon nhất cô từng ăn.
Sau bữa tối, con đường trở về phòng đã hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, dưới bóng đèn đường, vườn hoa bốn bề trở nên um tùm rậm rạp càng lộ ra vẻ đẹp mông lung mờ ảo.
Nhan Lạc Y đi theo sau Phan Lê Hân, cô làm tròn bổn phận của hầu gái, đến bước chân lúc nào cũng phải cách hơn một mét.
Mấy lần Phân Lê Hân quay mặt lại nhìn nhưng cô cứ cúi đầu bước đi nên không phát giác ra.
Bỗng nhiên trong lùm cỏ có cái gì đó động đậy, đã vậy lại còn vô cùng lớn, trông giống như là đang có con rắn ở trong đó.
“A!” Nhan Lạc Y sợ chết khiếp vội vàng núp sau lưng nam nhân phía trước, Phan Lê Hân cũng ngay lập tức đưa tay ra che chắn cho cô.
Lúc này, chỉ thấy đầu của một chú mèo nhô ra thám thính rồi phát ra mấy tiếng “meo meo”, đã vậy lại còn không phải là mèo hoang gì, là một chú mèo garfield con.
Nó bị mắc kẹt trong lùm cây, hình như bị mấy cành cây mây quấn vào.
Phan Lê hân cúi người xuống đưa tay ra ôm lấy chú mèo bị mắc kẹt trong bụi cây lên, chú mèo con được ôm vào lòng nằm cuộn lại vô cùng yên tĩnh.
“Con mèo này xinh quá!” Nhan Lạc Y vui vẻ tới gần, từ bé cô đã thích động vật nhỏ, cô cũng từng nghĩ trong đầu sẽ nuôi một chú mèo.
Nhưng mà, do cô không có chỗ để nuôi và cũng chẳng có thời gian nên vẫn chưa dám làm. Nhưng nếu cô gặp phải mấy chú động vật nhỏ đáng yêu trên đường thì kiểu gì cũng dừng lại ngắm nghía cho thoả con mắt.
Nhìn chú mèo đang nằm cuộn tròn trong lòng Phan Lê Hân chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, so với chiều cao nổi trội của anh thì quả thật là vô cùng dễ thương lại nhỏ bé.
“Cô muốn nuôi nó không?” Phân Lê Hân hỏi cô.
“Đây là của nhà ai vậy?”
“Đầu bếp của nhà hàng nuôi một con, đại khái là nó vừa đẻ mèo con được hơn một tháng! Nếu cô muốn nuôi thì tôi xin một con.” Phan Lê Hân nói với cô.
Khoé mắt Nhan Lạc Y ánh lên sự vui sướng: “Tôi có thể nuôi mèo sao?”
“Tất nhiên là được.” Phan Lê Hân cong môi cười, ban ngày anh đi làm, nếu có một chú mèo ở bên cạnh cô thì cũng sẽ làm cô bớt chán.
Nhan Lạc Y không chờ được nữa muốn ôm lấy chú mèo, Phan Lê Hân nhìn ra được suy nghĩ của cô bèn đưa chú mèo nhỏ vào tay cô, Nhan Lạc Y vội vã ôm lấy, cô đưa tay ra vuốt ve đầu chú mèo, nụ cười trên môi cô vui vẻ tựa như đứa trẻ con nhận được món quà mà mình thích vậy.
“Cảm ơn ngài.” Nhan Lạc Y thật sự rất vui.
“Cô bế về đi! Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đưa thức ăn và chuồng của mèo đến cho cô.” Phan Le Hân nói xong liền sải bước về phía trước.
Nhan Lạc Y bế chú mèo đi đằng sau vội vã bước theo, việc này khiến cô ảo tưởng rằng đây không phải là chỗ làm việc mà tựa như một ngôi nhà ấm áp vậy.
Phan Lê Hân nói với cô: “Cô đi sắp xếp chỗ ở cho mèo con đi, tôi tới thư phòng, lát nữa sẽ tìm cô.”
Nhan Lạc Y được sủng ái lại thấy vừa mừng vừa lo, chẳng có sếp nào mà ân cần như anh vậy đâu!
“Cám ơn ngài phó tổng thống.”
“Cô có thể gọi là các hạ.” Phan Lê Hân mở lời để cô sau này đỡ phải lúc nào cũng gọi phát mệt.
“Vâng, thưa các hạ.” Nhan Lạc Y có chút ngại ngùng sửa cách gọi.
Phan Lê Hân đi về hướng thư phòng ở tầng 1, Nhan Lạc Y nhìn chu mèo con đang díu mắt buồn ngủ ở trong long mình, cô bèn vội vàng về phòng, cô tìm một cái hộp giấy, dùng cái áo có chất liệu mềm mại tạm thời làm cái tổ cho chú mèo con ngủ.
Chơi với mèo con một lúc, Nhan Lạc Y đột nhiên ý thức ra là cô tới đây là để hầu hạ ngài phó tổng thống, sao lại có thể cứ dính lấy chú mèo không dứt ra như vậy được?
Không được, cô phải làm cái gì đó chứ! Nhan Lạc Y nghĩ tới lúc này anh đang làm việc chắc là cũng khát rồi, có nên pha cho anh một tách trà không?
Nhan Lạc Y nghĩ xong, cô liếc qua nhìn chú mèo con đã nhắm mắt say ngủ rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Cô tới phòng bếp ở tầng một, cô kiễng gót chân chọn trà, cô cũng không biết anh thích uống loại trà nào nữa, Nhan Lạc Y đành chọn bừa một hộp trà, cô lấy ra vài lát trong đó rồi đổ vào máy lọc.
Cô rửa trà lần một xong rồi mới ngâm trà, trong chiếc ly tinh xảo, mùi thơm của trà dần dần bốc lên, Nhan Lạc Y bê ly trà vào trong thư phòng ở tầng một.
Hành lang được trải bằng một tấm thảm cao cấp màu ghi nên khi đi lên đó hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Nhan Lạc Y vừa tới cửa, cô đang định gõ cửa thì bỗng nhiễn có người kéo cửa ra từ bên trong, làm cô giật thót tim, cái khay trà cô đang bưng bỗng đổ vào cổ tay cô. “A..” trong một giây ngắn ngủi cũng đủ để xảy ra bi kịch, nước trà đang nóng trong ly nước bị tuột từ tay cô xuống đổ vào cổ tay mảnh dẻ của cô.
Nhan Lạc Y theo phản xạ buông tay, ly trà rơi xuống đất không vỡ nhưng cổ tay cô đã bị bỏng đến mức sưng tấy lên.
Khi Nhan Lạc Y chưa kịp phản ứng lại thì Phan Lê Hân muốn ngăn chặn nhưng vẫn không kịp.
Cánh tay còn lại của cô bị một bàn tay lớn nắm lấy, cô bị người đàn ông này nhanh chóng đưa tới hướng nhà vệ sinh ở bên cạnh.
“Ơ, cái ly…” Nhan Lạc Y lúc này lại lo lắng không biết cái ly quý giá kia có bị vỡ hay không.
Phan Lê Hân lập tức hạ giọng nói: “Cái ly quan trọng hơn hay tay của cô quan trọng hơn?”
Một giây say, chỗ mà Nhan Lạc Y bị bỏng đã bị anh để dưới vòi nước xả nước lạnh.
“Ui…” Nhan Lạc Y kêu lên một tiếng, chỗ da đang bị bỏng rát bỗng nhiên gặp nước lạnh quả là một lời khó nói hết.
Ánh mắt Phan Lê Hân có chút tự trách móc, là anh đột nhiên xuất hiện nên mới làm cô giật mình đánh rơi ly trà, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cổ tay mảnh dẻ của cô, làn da trắng ngần như tuyết đã xuất hiện một vết màu đỏ, tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể coi nhẹ được.
“Xin lỗi ngài…” Nhan Lạc Y cảm giác bản thân thật vô dụng, lần đầu pha trà cho anh mà lại tự bị thương làm ảnh hưởng đến anh.
Ánh mắt của Phan Lê Hân lại hướng vào vầng trán vì đau quá mà toát cả mồ hôi của cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Không sao đâu, lần sau cô đứng ngoài cửa thì gọi lên một tiếng để tôi biết.”
Trái tim Nhan Lạc Y chết lặng, sao cô lại gặp được một ngài phó tổng thống tốt bụng như vậy? Tính tình của anh quả thật quá tốt, nhưng anh càng không trách cứ thì cô lại càng thấy áy náy.
“Đều trách tôi, xin lỗi ngài.” Nhan Lạc Y đổ mọi trách nhiệm lên người mình.
Phan Lê Hân nắm chặt cổ tay mảnh dẻ trắng muốt của cô, anh nhìn vào chỗ đã bị sung tấy lên rồi khẽ giọng cười: “Đừng tự trách mình nữa, tí nữa tôi sẽ bôi thuốc cho cô.”
Nhan Lạc Y ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một khuôn mặt đang nở nụ cười trìu mến, làm cho cô chết đứng vài giây.
Do được xả dưới nước lạnh nên cảm giác nóng rát ở mu bàn tay cô cũng đỡ đi nhiều, cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Phan Lê Hân nói với cô: “Cô vào ngồi sô pha ở thư phòng đợi tôi.”
Nhan Lạc Y bước tới cửa thư phòng, cô nhặt ly nước lúc nãy bị đổ dưới sàn lên, nước ở dưới đã thấm vào thảm nên cũng không lo sàn trơn, chỉ cần gió thổi một lúc là khô, nhưng mà, lá trà vẫn ở đó.
Nhan Lạc Y cúi người xuống nhặt lá trà.
Phan Lê Hân cầm thùng thuốc đi tới, anh thấp giọng khuyên cô: “Cô đừng nhặt nữa, để đó sáng mai nhân viên vệ sinh sẽ thu dọn.”
Nhan Lạc Y đã nhặt xong, cô vốn dĩ cũng không để nhiều lá trà vào, mà trà cũng đã được pha xong nên nhặt cũng khá dễ dàng.
Cô vứt vào thùng rác, rửa tay xong rồi đi ra.
Phan Lê Hân đang quỳ trước bàn, anh lấy từng hộp thuốc ra để xem hướng dẫn sử dụng, cuối cùng anh cũng tìm được một tuýp thuốc trị bỏng.
Nhan Lạc Y xắn tay áo lên lộ ra cánh tay mảnh dẻ, so sánh với bàn tay lớn của người đàn ông thì cổ tay cô càng trở nên vô cùng nhỏ bé.
Phan Lê hân đưa tay ra nắm lấy ngón tay cô, tay còn lại thì bôi đều thuốc lên, anh bôi thuốc vô cùng nhẹ nhàng, điều này khiến trái tim của Nhan Lạc Y đập thình thịch.
Cô là một người vô cùng trì trệ về mặt tình cảm, nhưng lúc này, đối diện với nam nhân đang quỳ người xuống bôi thuốc cho cô không khỏi khiến khuôn mặt kiềm diễm của cô mất tự chủ mà đỏ bừng lên.
Cô lớn như vậy rồi nhưng cũng chỉ thân thiết một chút với em trai ruột của mình chứ cũng chưa từng thân mật với chàng trai nào đến mức đứng sát lại nói chuyện, đến ngay cả hành động bình thường như nói thầm cũng chưa từng làm.
Lúc này đây, tay của cô đang được anh nắm lấy, mu bàn tay cô lại đang được anh lặp lại động tác xoa đều thuốc một cách nhẹ nhàng, cô chỉ cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Khuôn mặt tuấn tú của Phan Lê Hân hơi nhăn lại, ngón tay mảnh dẻ trắng nõn mà tay anh đang nắm lấy có làn da vừa mỏng manh lại mềm mại, tựa như anh đang chạm vào làn da của em bé vậy, điều này khiến ánh mắt anh có chút lo lắng.
Bôi thuốc xong, Phan Lê Hân nói với cô: “Cô đi về nghỉ ngơi đi! Không cần tới đây phục vụ nữa.”
Nhan Lạc Y gật gật đầu, thấy anh thu dọn thùng thuốc đi ra ngoài rồi cô mới phát hiện ra bản thân mình nín thở nãy giờ, cô vội vàng điều hoà lại hơi thở.
Sau khi Nhan Lạc Y ra ngoài, cô lại đi tới phòng bếp rửa ly trà cất đi rồi mới về phòng.
Nhan Lạc Y nhìn chú mèo con đã ngủ say rồi, cô cũng không quấy rầy nó nữa, cô tìm bộ quần áo ngủ rồi đi tắm, nằm vào trong chiếc chăn mềm mại, cô nhắm mắt lại, đầu óc hiện lên nụ cười trìu mến của Phan Lê Hân lúc nãy.