Trước mặt mẹ mình, mọi chuyện không vui của Phan Lê Hân đều biến mất. Anh nhìn mẹ với ánh mắt dịu dàng, “Mẹ, nhà mình có khách ạ?”
“Ừ! Mẹ giới thiệu với con, đây là tiểu thư Trịnh Nhã, cháu gái của chủ tịch Trịnh, một luật sư có tiếng trong chính giới.”
Trịnh Nhã quả nhiên không giống như những cô gái bình thường. Nhìn thấy anh, cô liền đứng dậy cười với Phan Lê Hân, “Chào ngài phó tổng thống, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh.”
“Chào Trình tiểu thư.” Phan Lê Hân chào đáp lời. Bình thường có cô gái nào tới, anh đều trốn vào trong thư phòng.
Anh vừa định đi thì Liễu phu nhân cầm tay anh, ánh mắt muốn anh ở lại, cùng nói chuyện với Trịnh tiểu thư.
“Mẹ, con còn có chút tài liệu phải xử lý.”Phan Lê Hân nhìn mẹ cười, muốn từ chối.
“Tài liệu gì mà con không xử lý luôn lúc ở văn phòng. Bây giờ cũng không vội gì, con vào đây ăn tối, rồi cùng nói chuyện với Trình tiểu thư.” Nói xong, Liễu phu nhân kéo còn vào ngồi trên ghế sô-pha.
Phan Lê Hân ngồi xuống, còn Trình tiểu thư thì hơi ngượng ngùng. Dù gì thì người đàn ông trước mặt có sức hút quá lớn, cho dù là giai nhân trong giới luật sư cũng cảm thấy ngại ngùng.
Liễu phu nhân thấy con trai ngồi xuống bà mới đi vào trong bếp.
Phan Lê Hân thấy cô là luật sư nên nói chuyện với cô về chủ đề này. Trước mặt Phan Lê Hân, Trịnh tiểu thư thận trọng đồng thời cũng đưa ra kiến giải riêng của mình.
Đây đâu phải là cách nói chuyện yêu đương gì. Trịnh tiểu thư có cảm giác giống như mình đang bị lãnh đạo hỏi.
Trong giọng của Phan Lê Hân không hệ tỏ ra có ý muốn nói chuyện tình cảm, chỉ đơn thuần là những vấn đề công việc.
Trịnh tiểu thư bị hỏi như thế nên cảm thấy lo lắng, không dám nhiều lời. Cô nói về vài vụ việc mà cô từng đảm nhiệm để giao lưu với anh ấy, không nói thêm gì nhiều.
Liễu phu nhân thấy hai người nói chuyện rất vui, rất hợp. Hơn nữa con trai luôn nhìn vào khuôn mặt Trịnh tiểu thư, nên bà nghĩ lần này bà chọn không sai, đã chọn đúng người mà con bà thích.
Bữa tối rất vui vẻ, thế nhưng vừa ăn xong, Trịnh tiểu thư bèn tìm lý do nói có chuyện gấp cần phải đi.
Liễu phu nhân muốn giữ cô ấy lại một lát nhưng Trịnh Nhã đã từ chối.
Liễu phu nhân nhìn cô gái rời đi, quay đầu nhìn con trai đang mỉm cười.
“Con nói chuyện với cô ấy thế nào vậy? Đang yên đanh lành lại về thế?” Liễu phu nhân đứng trước mặt con trai chất vấn.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện công việc của cô ấy, đồng thời thảo luận về nhưng kẽ hở pháp luật thôi mà.”
Liễu phu nhân bực mình, trừng mắt nhìn con trai, “Con... con nói mấy chuyện này với cô ấy làm gì? Con không biết nói chuyện về sở thích hay gì đó sao? Như thế hai đứa mới có cơ hội thể hiện tình cảm chứ!”
Phan Lê Hân vỗ nhẹ vai mẹ, “Mẹ, mẹ đứng lãng phí công sức. Con vẫn chưa có ý định thành gia lập thất đâu.”
“Con... Vậy mẹ hỏi con, con ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ chưa từng gặp người con yêu mến hay sao?” Liễu phu nhân hỏi con trai một câu thật lòng.
“Đương nhiên là có” Trong đầu Phan Lê Hân hiện ra hình ảnh một người.
“Có là tốt rồi? Đó là cô gái nào? Con không tiện nói thì mẹ sẽ nói hộ.” Liễu phu nhân thở nhẹ. Nếu con trai nói không có, bà sẽ thực sự nghi ngờ con trai bà có vấn đề.
“Mẹ, chuyện này không gấp.” Phan Lê Hân cũng không dám nói cho mẹ. Dù sao thì đến anh cũng không chắc cô gái đó có ý gì với mình không.
Dù gì thì anh cũng lớn hơn cô ấy tới 9 tuổi. Bây giờ anh chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy, chưa có ý định gì sâu hơn.
“Được rồi! Con tự mình tính toán đi.” Liễu phu nhân nhìn con trai nói.
Phan Lê Hân gật đầu, dù là phó tổng thống thế nhưng trong phương diện tình cảm, anh cũng không thể lợi dụng điều này để ép buộc cô gái nào khác phải thích mình.
Sáng sớm
Nhan Lạc Y nhận được điện thoại của Tần Chính. Cô đã đẩy valy hành lý ra.
Anh nhanh chóng giúp cô đặt vào trong cốp sau xe. Tần Chính hỏi cô, “Cô nói với cha cô thế nào?”
“Tôi nói, tôi tới chỗ bạn làm, phải ở trong ký túc công ty. Ông ấy không nói gì.”
“Nhan tiểu thư, chuyện này tốt nhất không nên nói với cha cô. Dù gì thì đây cũng là công việc mật, không tiện cho nhiều người biết. Cho dù là người thân thì cũng nên giấu. Bởi vì, nếu có người biết cô làm việc cho phó tổng thổng, thì cô sẽ là người đầu tiên gặp nguy hiểm. Sau đó chính là phó tổng thống.”
Lời của Tần Chính khiến Nhan Lạc Y lập tức lo lắng, “Vâng, tôi sẽ giấu đến cùng, không nói cho ai biết.”
Tần Chính cũng tin rằng Nhan Lạc Y là cô gái ngây thơ, không giống như những người từng trải. Cô đơn thuần như một trang giấy trắng.
Những người như thế mới phù hợp ở bên ngài phó tổng thống, không có động cơ, cũng không có suy nghĩ nhờ cậy để thăng tiến. Bây giờ chỉ cần ngài phó tổng thống và cô ở bên nhau vui vẻ, không chừng hai người sẽ có chuyện lãng mạn.
Tần Chính cũng lo lắng cho Phan Lê Hân. Anh cũng phải tìm cho anh ta một bạn gái, chứ đợi tới khi anh ấy lên làm tổng thống thì làm gì có thời gian lo chuyện hôn nhân.
Tần Chính nghĩ hết những chuyện này, chợt nhìn sang cô gái bên cạnh. Cô ấy đang nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Khuôn mặt cô thuần khiết, chắc chắn cô ấy không biết mình đã được người đứng đầu đất nước để ý tới. Đương nhiên chuyện này Nhan Lạc Y hoàn toàn không biết. cô chỉ cầu mong không gặp lỗi khi làm công việc này, không để cha nuôi của mình bị liên lụy.
Nhan Lạc Y kéo va ly đồ vào trong phòng. Cô dọn mấy bộ đồ đẹp mặc dù không đắt nhưng hợp với cô, còn có bộ áo công sở mà cha nuôi cô đặt riêng cho cô. Đây là bộ quần áo rất có giá.
Nhan Lạc Y nhìn căn phòng trống trơn. Buổi sáng đã có người tới dọn dẹp nên rất sạch sẽ.
Nhan Lạc Y bước vào thư phòng, tìm thấy một cuốn sách nghiên cứu về trà và cafe. Cô nghĩ hôm nãy sẽ chính thức ở lại đây.
Cô phải nỗ lực hoàn thành công việc, nếu không sẽ bị sa thải.
Phan Lê Hân từ nhà tới thẳng văn phòng. Tần Chính báo cáo lại cho anh đã sắp xếp cho Nhan Lạc Y tới ở. Phan Lê Hân cảm thấy vui, rồi sau đó đi vào phòng họp.
Buổi trưa, Nhan Lạc Y ở một mình trong phòng ăn, không thấy Phan Lê Hân. Có lúc nếu anh ta bận, thì bữa trưa sẽ được đem tới văn phòng.
Chẳng mấy chốc đã bước sang buổi chiều, bầu trời hoàng hôn buông xuống. Nhan Lạc Y mở đèn trong căn nhà, bốn phía xung quanh không một tiếng động. Nơi này cách xa phố thị ồn ào, giống như 1 thế giới tách biệt.
Nhan Lạc Y ngồi trên ghế sô-pha đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Cô lập tức đặt sách xuống rồi đừng dậy.
Vừa bước ra khởi cửa thì đã thấy Phan Lê Hân từ bên ngoài bước vào. Anh mặc bộ âu phục, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng.
“Phó tổng thống, ngài đã trở về.” Nhan Lạc Y lập tức bước tới, nhận lấy chiếc áo khoác từ tay anh.
Phan Lê Hân thấy vậy liền đưa ao cho cô. Nhan Lạc Y treo áo lên giá treo trong phòng khách.
Phan Lê Hân nhìn cô cười hỏi, “Cô ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Bây giờ cùng tôi qua đó ăn đi.” Phan Lê Hân nhìn cô nói.
Nhan Lạc Y lập tức cầm chiếc áo khoác đưa cho anh, “Bên ngoài rất lạnh, ngài có muốn mặc lên không?”
Phan Lê Hân ngập ngừng. Sự quan tâm này khiến anh thấy ấm áp. Quả nhiên có một người phụ nữ ở bên, anh mới biết thế nào là sự ấm áp.
“Được.” Phan Lê Hân nghe lời.
Nhan Lạc Y cầm áo khoác và mặc lên cho anh. Phan Lê Hân cao lớn, giống như một người mẫu. Lúc này mặc áo khoác vào, trông anh càng hấp dẫn.
Nhan Lạc Y mặc áo cho anh xong liền đi tới trước mặt anh. Bởi vì không có người phục vụ nên cô không biết cô phải làm gì.
Thế nhưng chẳng phải người giúp việc hay giúp chủ nhân chỉnh lý quần áo hay sao?
Khi nhìn thấy áo sơ mi của anh bị lệch, cô kiễn chân lên chỉnh lại áo cho anh.
Phan Lê Hân không ngờ cô ấy đột nhiên áp sát mình, nên chợt ngừng thở, lim dim đôi mắt, nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang ở trước mặt anh, một mùi thơm thoảng qua trong tim anh.
Con tim anh xao xuyến,.