"Tôi sẽ trả cho các người, tốt nhất là các người đừng làm phiền đến người nhà của tôi." Thượng Quan Thần Húc cảnh cáo nói.
"Tốt nhất là như vậy." Đầu bên kia nói xong liền cúp điện thoại, chẳng bao lâu sau đã gửi số tài khoản qua.
Thượng Quan Thần Húc cắn môi, tối qua tuy rằng Hạ Lăng Sơ đã đồng ý trả nợ thay anh, thế nhưng Thượng Quan Thần Húc vẫn luôn cảm thấy vậy thì mất mặt quá.
Đây là rắc rối do anh tạo ra nhưng Hạ Lăng Sơ lại sửa sang lại giúp anh, điều này khiến anh lại càng cảm thấy mình vô dụng hơn.
Vào đúng lúc này, điện thoại của Thượng Quan Thần Húc vang lên, anh nhìn lên xem, chính là Hạ Lăng Sơ gọi qua.
"Alo!" Thượng Quan Thần Húc buồn bực nghe điện thoại.
"Gửi số tài khoản cho anh."
"Anh thật sự trả thay em sao?"
"Anh mong sau khi trải qua lần dạy dỗ này, em sẽ học được cách làm việc đến nơi đến chốn, hơn nữa cũng đừng mơ hão về chuyện kiếm bộn tiền, càng không được phép lấy tính mạng của bản thân ra làm trò đùa." Hạ Lăng Sơ ở đầu bên kia dạy dỗ nói.
"Em biết lỗi rồi." Thượng Quan Thần Húc cúi thấp cái đầu lúc nào cũng kiêu ngạo của mình, lúc này, anh thật sự có thành ý nhận lỗi.
"Gửi số tài khoản cho anh, giải quyết đống rắc rối này xong đã rồi nói sau."
"Vâng, em gửi ngay đây."
"Ngoan ngoãn ở nhà với mẹ em đi, đừng có chạy lung tung."
"Vâng." Thượng Quan Thần Húc đáp một câu, cúp điện thoại. Sau khi gửi số tài khoản qua, anh hít sâu một hơi, nhắm mắt, lần này làm việc không suy nghĩ, anh cũng hối hận vô cùng, nếu như không có Hạ Lăng Sơ thì anh biết phải làm gì đây?
Trước kia, Thượng Quan Thần Húc có rất nhiều chuyện đều do Hạ Lăng Sơ dọn dẹp cho, trước đây vẫn cho rằng hắn làm những chuyện này là điều dĩ nhiên, thế nhưng lần này, anh lại nhận ra rằng, từ đầu đến cuối Hạ Lăng Sơ vẫn luôn coi mình là anh em ruột thịt.
Lúc này, có người gõ cửa phòng anh, giọng nói của Thượng Quan Ngưng Mạn vọng từ ngoài vào: "Anh, anh có ở trong không?"
"Có việc gì không?" Thượng Quan Thần Húc đáp một câu.
Thượng Quan Ngưng Mạn đẩy cửa bước vào, thấy anh đang ngồi ngây ra trên sofa, cô liền bước tới, chu môi buồn bực oán trách: "Anh, sao giờ anh không quan tâm đến em nữa, anh có thể hẹn giúp em anh họ, để em với anh ấy ăn một bữa cơm được không?"
Thượng Quan Thần Húc ngẩng đầu nhìn cô, thở dài một hơi nói: "Ngưng Mạn, anh họ không hợp với em đâu, em nên đặt ánh mắt của mình lên người đàn ông khác đi! Đừng đi làm phiền anh ấy và Cung Vũ Ninh nữa."
Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì? Rõ ràng anh nói với em là em rất hợp với anh họ mà."
"Nhưng mạn, anh nói thật với em nhé! Những lời anh nói về em và anh họ ngày trước đều là để lừa em đó. Hiện giờ, anh khuyên em đừng nên làm phiền họ nữa, em tự trải nghiệm cuộc sống của mình đi!" Thượng Quan Thần Húc nói xong liền nằm lên giường, nghĩ về tấm lòng của hắn.
Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức trợn trừng mắt, thét lên bén nhọn: "Không, rõ ràng anh đã đồng ý với em là sẽ giúp em có được anh ấy mà."
Thượng Quan Thần Húc ngồi dậy, có chút phiền muộn nói: "Anh cần yên tĩnh một lát, em đừng đi theo."
Nói xong, anh lại đẩy cửa bước ra ngoài, lòng tự tin của Thượng Quan Ngưng Mạn giờ phút này bị đả kích nặng nề.
Cô sững sờ một hồi lâu, đang muốn rời khỏi phòng Thượng Quan Thần Húc thì nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại anh.
Cô ta ngây ra, liền qua cầm lấy điện thoại xem, là của Aly gửi tới.
"Thượng Quan thiếu gia, đã nhận được chuyển khoản bảy trăm bạn rồi, lần sau lại vui vẻ hợp tác nhé. Nếu muốn vay nóng cứ tìm tôi là được, anh họ anh thật trượng nghĩa với anh đó, nói là trả tiền thay anh là trả liền thật luôn, rất thoải mái. Tối qua chỉ là hiểu lầm thôi, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu."
Thượng Quan Ngưng Mạn cả kinh đọc xong tin nhắn đó, cái gì? Anh trai đi vay nặng lãi bảy trăm bạn sau lưng cả nhà ử? Hơn nữa còn cần Hạ Lăng Sơ trả tiền?
Thượng Quan Ngưng Mạn vẫn chưa hồi thần lại từ sự kinh ngạc, ấn trở lại màn hình chính, một bức ảnh khiến cô ta trợn trừng con mắt.
Chỉ thấy Thượng Quan Thần Húc ôm lấy một người con trai thân mật chụp ảnh, người con trai đó ôm lấy cổ anh, ngọt ngào dựa vào lòng anh nghỉ ngơi, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.
Thượng Quan Ngưng Mạn giật mình, cô mau chóng mở khóa của anh, thử nhập sinh nhật liền mở được ngay.
Thượng Quan Ngưng Mạn ấn mở tin nhắn của anh và vài phần mềm chat khác liền tìm thấy cuộc trò chuyện của anh và Cổ Hạo.
Sau khi xem được một đoạn, Thượng Quan Ngưng Mạn sợ ngây người, cô vậy là lại không biết rằng Thượng Quan Thần Húc là gay?
Hơn nữa, anh còn có một người bạn trai đang vô cùng thân mật?
Chuyện này chắc chắn mẹ không biết! Bằng không sẽ không thể cứ luôn giục anh đi tìm bạn gái được, hơn nữa nhớ tới lần nào anh hai cũng từ chối, hóa ra anh vốn không thích con gái!
Thượng Quan Ngưng Mạn cắn môi, cười lạnh một tiếng: "Anh không giúp em, vậy em đành nói bí mật của anh ra thôi."
Thượng Quan Ngưng Mạn bước ra khỏi phòng, vừa khéo nhìn thấy Phan Lệ đang lên lầu, nói với cô: "Ngưng Mạn, chuẩn bị đi, lát nữa đi ăn với ba mẹ ruột bữa cơm."
"Con không đi được không?" Thượng Quan Ngưng Mạn muốn từ chối nói.
"Không được, nhất định phải đi, đã đặt xong nhà hàng rồi, con phải qua lại với họ nhiều một chút."
"Mẹ, con hỏi một chút nhé, mẹ có biệt sao anh hai lại mãi chẳng có bạn gái không?"
"Không phải anh con vẫn nói chưa tìm được người thích hợp sao? Có chuyện gì vậy?" Phan Lệ tò mò hỏi ngược lại.
"Không có gì! Con chỉ tò mò thôi." Thượng Quan Ngưng Mạn mím môi cười tới mức quỷ dị.
"Đi gọi anh con đi! Cả hai cùng qua ăn cơm với chúng ta."
Lúc này Thượng Quan Thần Húc đang ở vườn hoa nhàm chán ném đá chơi, bỗng, Thượng Quan Ngưng Mạn ôm tay nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt anh: "Anh, anh vừa mới nói không giúp em là thật sao?"
Thượng Quan Thần Húc nhìn cô ta, nhướn mày khuyên nhủ một câu: "Ngưng Mạn, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được, em đừng phí công phí sức nữa."
"Anh Thần Húc, anh không thể không giúp em." Thượng Quan Ngưng mạn tràn dầy tự tin nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh.
"Tại sao?" Thượng Quan Thần Húc nhíu mày.
"Vì em đã biệt được bí mật của anh rồi." Thượng Quan Ngưng Mạn rõ ràng muốn uy hiếp anh.
Thượng Quan Thần Húc lập tức căng thẳng thêm mấy phần "Em biết bí mật gì của anh?"
"Hai bí mật này mẹ đều không biết. Thứ nhất, anh đi vay nặng lãi bảy trăm vạn, khiến anh Lăng Sơ phải trả giúp anh. Thứ hai, anh cứ mãi không tìm bạn gái, đó là bởi anh vốn không thích con gái, anh nói xem có đúng không?"
Sắc mặt Thượng Quan Thần Húc trắng bệch, lập tức đưa tay che lấy miệng cô: "Em nhỏ tiếng chút cho anh."
"Em sẽ giữ bí mật giúp anh, chỉ cần anh giúp em theo đuổi anh Lăng Sơ thì những bí mật này em thề cả đời này sẽ không nói ra."
"Em..."
"Thế nào? Bằng không, cả hai bí mật này đều bị mẹ biết được, vậy thì thật là phiền phức đó." Thượng Quan Ngưng Mạn uy hiếp nói.
Thượng Quan Thần Húc nhìn em gái lớn lên từ nhỏ tới lớn với anh, tuy rằng chẳng quan tâm gì đến anh, thế nhưng lúc này, anh lại cảm thấy có chút hoảng sợ: "Mẹ anh không phải mẹ em sao? Hai chuyện này nếu như em nói ra mẹ sẽ bị tức chết đấy."
Lúc này, đáy mắt Thượng Quan Ngưng Mạn xẹt qua một sự tàn nhẫn: "Vậy anh phải giúp em có được anh Lăng Sơ đi, không thì em không biết em có nói ra hay không đâu."