Từ bệnh viện trở lại biệt thự của Hạ Lăng Sơ, tâm trạng của Thượng Quan Thần Húc vô cùng phức tạp.
Trước đây, anh vô cùng ghét Hạ Lăng Sơ quản chuyện của mình, nhưng tới bây giờ, anh mới phát hiện, sự quản thúc của Hạ Lăng Sơ đều là vì quan tâm tới anh. Lại thêm trước đây, anh còn muốn chia rẽ chuyện tình của anh họ và Cung Vũ Ninh để trả thù.
Dù cho có thế nào đi chăng nữa, hiện giờ Thượng Quan Thần Húc có chút hối hận về những chuyện đã làm lúc trước, ít nhất là chuyện tối nay, anh thì vẫn tốt, còn anh họ thì lại bị thương cả người.
Hạ Lăng Sơ ngồi ở ghế phó lái nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này hắn thực sự có chút mệt.
Vào tới sân biệt thự của Hạ Lăng Sơ, Thượng Quan Thần Húc tắt đèn xe đi, Hạ Lăng Sơ ở bên cạnh cũng tỉnh dậy, hắn nói với Thượng Quan Thần Húc: "Em muốn đi về hay nghỉ một đêm ở chỗ anh?"
"Em... Em còn phải nghĩ cách để trả nợ." Thượng Quan Thần Húc vẫn lo lắng về chuyện này, dù sao thì đây cũng là phiền phức không tránh được.
Hạ Lăng Sơ quay đầu nhìn anh: "Em bảo bọn cho vay nặng lãi đó gửi số tài khoản qua đây, ngày mai anh trả thay em."
Một câu nhẹ nhàng như vậy đã định giúp anh rồi
Thượng Quan Thần Húc trân trân nghẹn lời, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, lòng anh thật sự vô cùng cảm động. Chiều nay khi nhìn thấy cổ phiếu sụt giảm, cả người anh tràn ngập sự tuyệt vọng.
Mà hiện giờ, một câu nói của Hạ Lăng Sơ đã đem tâm tình như bị ngàn tấn đá đè nặng của anh biến mất, anh có thể không kích động sao?
"Anh họ..." Thượng Quan Thần Húc đột nhiên muốn nói lời xin lỗi với hắn.
Hạ Lăng Sơ biết anh định nói gì, bước ra khỏi ghế phụ của xe, đóng cửa xe lại, nói với anh: "Nếu muốn về nhà thì lái xe của anh mà về! Có chuyện gì thì mai nói sau."
Nói xong, Hạ Lăng Sơ ôm lấy bên cánh tay bị thương, bước về phía phòng khách.
Mà trong xe, Thượng Quan Thần Húc cắn môi, lồng ngực nong nóng, ê ẩm.
Anh vẫn lái xe rời đi.
Tiếng xe làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Cung Vũ Ninh, cô đã tỉnh lại đứng trước cửa sổ nhìn người ở trong sân từ bao giờ.
Cô nhìn thấy Hạ Lăng Sơ bước ra từ xe, cô thật sự kinh ngạc, buổi tối nay không phải hắn ngủ ở nhà sao?
Hắn đi đâu? Tại sao muộn như vậy rồi mới về? Cô nhìn đồng hồ, đã rạng sáng, bốn rưỡi rồi.
Cung Vũ Ninh vội vàng đẩy cửa phòng ra.
Hạ Lăng Sơ mở ngọn đèn tường ở phòng khách để lên lầu, hắn đang ôm lấy cánh tay đau nhức thì bất thình lình nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ đầu cầu thang. Hắn mau chóng ngẩng đầu, cùng lúc đó, theo bản năng buông tay xuống, không muốn bị phát hiện ra là đang bị thương.
Ở cầu thang lầu ba, Cung Vũ Ninh mặc một bộ đồ ngủ màu rượu vang đang đứng ở chiếu nghỉ, cô ngạc nhiên nhìn Hạ Lăng Sơ cả người đầy vết bẩn, thậm chí còn có chút chật vật.
"Anh đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cung Vũ Ninh vội vàng bước tới đón hắn.
Hạ Lăng Sơ đang muốn nói, Cung Vũ Ninh đã đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, lại đúng bên hắn đang bị thương, hắn không kìm nổi mà rên lên một tiếng.
Cung Vũ Ninh lập tức phát hiện, vội vàng buông tay đang kéo tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn: "Tay anh làm sao vậy?"
"Không sao cả! Bị thương nhẹ thôi." Hạ Lăng Sơ cố tình thả lỏng mỉm cười.
Cung Vũ Ninh lại càng lo lắng trong lòng hơn, cô không khỏi bước thêm vài bước đến bậc thang cao hơn hắn một chút trước mặt hắn, đưa tay ngăn hắn lại: "Nói thật cho em, anh đi đâu làm gì? Tại sao cả người lại bẩn như vậy?"
Đánh nhau trong bụi rậm, trên sơ mi của Hạ Lăng Sơ còn dính chút bùn hôi.
Hạ Lăng Sơ còn muốn giấu cô, lúc này cũng giấu không nổi, hắn cười khổ nói một câu: "Thần Húc bị bọn cho vay nặng lãi truy sát, anh qua giúp nó, đánh nhau với mấy tên lưu manh."
Cung Vũ Ninh đờ ra vài giây, vội vàng kéo cánh tay còn lại của hắn: "Có bị thương nặng không?"
"Không nặng, chỉ là cánh tay có vài vết thương ngoài da thôi." Hạ Lăng Sơ không dám nói cho cô biết vết thương do súng cũng đã bị rách ra một chút.
"Vào phòng đi, để em xem nào." Cung Vũ Ninh nói với anh.
Về lại phòng Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh lại chủ động đưa tay cởi sơ mi cho hắn, Hạ Lăng Sơ đứng yên không động đậy, híp mắt quan sát cô chỉ mặc đồ ngủ, dưới đai buộc đồ ngủ, nơi cổ chữ V đúng là một quang cảnh mê người.
Đôi mắt thâm thúy của Hạ Lăng Sơ lại càng sâu hơn, nhìn từ gương mặt trắng nõn của cô theo xuống, hô hấp của hắn có chút nặng nề hơn.
Cung Vũ Ninh đưa tay cởi hết cúc áo của hắn, nửa người trên rắn chắc cân đối của người đàn ông hiển lộ rọ rành rành dưới ánh mắt của cô.
Vì vết thương do súng của hắn đã được băng bó lại lần nữa, vì vậy, Cung Vũ Ninh cũng không hề nhận ra, chỉ nhìn thấy trên cánh tay có vài vòng băng gạc cô đã thấy đau lòng rồi.
"Lần sau gặp phải những chuyện này, anh có thể bảo A Đoàn tới giúp." Cung Vũ Ninh dặn dò.
"Đi vội quá, anh không nghĩ tới." Ánh mắt Hạ Lăng Sơ khóa chặt một bên mặt cô.
Lúc này, Cung Vũ Ninh đang mặc đồ ngủ, còn hắn thì đang để ngực trần, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng mờ ám và tế nhị.
Cung Vũ Ninh nhìn thẳng xuống, vừa khéo nhìn đúng xương quai xanh gợi cảm của hắn, lại xuống chút nữa chính là sáu múi cơ bụng rắn chắc gọn gàng của hắn.
Cung Vũ Ninh nuốt một ngụm nước bọt, trong căn phòng yên tĩnh, đến cả tiếng động nhỏ nhẹ đó cũng trở nên rất rõ ràng.
Gương mặt cô xoẹt một cái liền đỏ ửng lên, lúng túng vô cùng.
Cung Vũ Ninh thấy hắn chỉ bị thương ở cánh tay, không khỏi định rời đi từ bên người hắn: "Em về phòng trước đây."
Đúng vào lúc này, bàn tay của người đàn ông đã nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, giọng nói trầm thấp tràn đầu tứ tính lộ ra một chút khẩn cầu: "Có thể ở lại đây với anh không?"
Cung Vũ Ninh đang trong cơn ngượng ngùng, lại không nỡ từ chối hắn, cô gật đầu: "Được."
"Anh đi lau người đã." Hạ Lăng Sơ nói xong liền thả tay cô ra, đi tới phòng tắm.
Cung Vũ Ninh ngồi trên sofa đợi hắn, chẳng bao lâu sau, Hạ Lăng Sơ đã mặc một chiếc áo ngủ màu đen bước ra, như hoàng tử hút máu ngự trị nơi bóng tối, cả người tản ra khí tức tà mị cao quý vô cùng.
Hạ Lăng Sơ đưa tay dắt cô tới bên chiếc giường to lớn màu xám của hắn, Cung Vũ Ninh nằm lên, sau đó Hạ Lăng Sơ cũng nằm xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cung Vũ Ninh tựa sát vào hắn, vừa rồi cô đột nhiên bị tiếng xe làm tỉnh giấc, lúc này, cô cũng đã có chút buồn ngủ, chớp chớp mắt.
Hạ Lăng Sơ cũng chỉ muốn cô ở bên mình, không dám nghĩ tới những thứ khác.
Hắn khẽ nói một câu: "Ngủ đi!"
Cung Vũ Ninh rúc vào cánh tay của hắn, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau liền thiếp đi.
Hạ Lăng Sơ cũng mệt vô cùng, ngửi hương thơm của tóc cô rồi cũng ngủ.
Sáng sớm.
Thượng Quan Thần Húc nhận được điện thoại của chủ nợ.
"Thượng Quan thiếu gia, hôm qua anh đánh người của tôi rồi, còn thiếu chút nữa thành tàn tật luôn. Nếu như không trả tiền thì món nợ này lại càng to đấy."
"Tôi sẽ trả tiền cho các người." Thượng Quan Thần Húc cũng rất tức giận.
"Bao giờ trả? Bảy trăm vạn không được thiếu một đồng nào."
"Hôm nay tôi sẽ trả."
"Được, tôi gửi cho anh số tài khoản, nếu như trước mười một giờ mà còn chưa trả, tôi sẽ gọi tới hỏi thăm anh đó. Nếu như tới lúc đo mà mẹ anh nhận điện thoại, có thể tôi sẽ nói chuyện này cho bác gái nghe đó."