Lục Văn Đào không lên tiếng, chỉ là lặng yên không một tiếng động lái xe. Sự yên tĩnh kia làm cho Lam Cảnh Y có một loại cảm giác không thở nổi, thật lâu sau, bỗng nhiên cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Cảnh Y, không cần phải khách sáo với tôi đâu, tôi đã đặt giúp em một phòng tiêu chuẩn phổ thông ở khách sạn Khải Tư rồi, nếu như em không thích thì lại đổi.”
“Không cần đâu, ở đó cũng được rồi.” Cô biết khách sạn Khải Tư, không quá đắt tiền cũng không quá tiện nghi, thuộc vào mức độ chất lượng trung bình, đúng lúc thích hợp với cô.
Cô mang theo Tiểu Thấm Thấm trở lại thành phố T, luôn lo lắng sẽ lại bị người khác đánh lén, cho nên khách sạn chính quy một chút cũng khá tốt.
Xuống xe, đưa hành lý gì đó vào trong phòng ở khách sạn, đã giữa trưa, Tiểu Thấm Thấm vẫn còn đang ngủ, bởi vì công ty Lục Văn Đào có việc nên cũng đã rời đi.
Lam Cảnh Y lại đứng ngồi không yên, tuy rằng vừa xuống xe đã biết đứa bé kia không phải con của cô, chỉ là không biết vì sao, cô lại vẫn muốn nhìn một cái, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng được rồi. Đứa bé kia quá giống Giang Quân Việt, cũng rất giống với khuôn mặt đứa bé mà cô đã nhớ kỹ ở trên bàn phẫu thuật.
Cắn răng một cái, cô bọc Tiểu Thấm Thấm lại, rồi đặt một vài đồ cần dùng gấp vào ba lô, sau đó ôm Tiểu Thấm Thấm rời khỏi khách sạn, cô muốn đi nhìn thử, chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng được. Vì thế cô bảo chiếc xe taxi dừng lại ở trước quán ăn Gia Châu chỉ vì lúc xe đi qua chỗ đó cô đã nhìn thấy người đàn ông vô cùng quen thuộc kia qua cửa kính của quán ăn Gia Châu.
Cô lẳng lặng chờ đợi, đợi anh đi ra từ quán ăn Gia Châu, quá trình chờ đợi quả là dày vò, nhưng nếu cô đã tới rồi, vậy thì nhất định phải đợi cho bằng được.
Lam Cảnh Y thật sự đã chờ được Giang Quân Việt và đứa bé trai kia, chỉ là còn chờ thêm được cả một người phụ nữ khác nữa. Nhìn cô gái thân thiết kéo tay Giang Quân Việt và cả nụ cười xán lạn trên mặt của cô ta, cô biết, người phụ nữ kia nhất định chính là Lạc Mỹ Vi.
Trẻ tuổi
Xinh đẹp.
Đi cùng anh thật là xứng đôi, có thể dùng từ trai tài gái sắc để hình dung.
Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cúi đầu nhìn Tiểu Thấm Thấm trong lòng, lại nhìn bé trai trong ngực Giang Quân Việt kia một cái, cô chua xót.
Thấm Thấm là con gái, con trai thì lại bị cô làm mất rồi, kể cả bây giờ cô có xuất hiện thì cũng không tranh được nổi với Lạc Mỹ Vi, đã thế người ta còn sinh cho anh một đứa con trai.
Cô trơ mắt nhìn “một nhà ba người” kia không coi ai ra gì đi đến ven đường, ngay sau đó, Lạc Mỹ Vi lên xe của cô ta rời đi, còn Giang Quân Việt thì bế con trai của anh và Lạc Mỹ Vi đi không nhanh không chậm qua đường cái vào trong cao ốc của Giang thị.
Anh cách cô càng lúc càng xa.
Anh ở trong tầm nhìn cô cũng càng lúc càng mơ hồ.
Anh và cô, cuối cùng cũng vẫn không thể nào cùng xuất hiện.
Trước kia, giữa hai người bị cắt ngang bởi một người mà cô không biết.
Nhưng còn hiện tại, giữa cô và anh lại bị xen ngang bởi một Lạc Mỹ Vi, và còn cả con trai của cô ta nữa.
Kết thúc, đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Cô cứ ngây người nhìn theo hướng anh rời đi như vậy, mãi đến khi tài xế nhắc nhở cô: “Cô ơi, con của cô khóc kìa.”
Lúc này cô mới cúi đầu nhìn về phía Thấm Thấm trong lòng, bé con đã tỉnh, có lẽ là bởi vì cô không để ý tới nó, cho nên mới khóc chăng? Nước mắt cứ chảy xuống hai hàng, giống như biết cô đang đau lòng nên cũng đau lòng cùng với cô.
Cô ôm chặt con gái vào trong lòng: “Thấm Thấm, đừng khóc, chúng ta trở về thôi.” Còn ở lại nữa, cũng chỉ càng đau lòng thêm: “Bác tài, phiền bác lại đưa tôi về khách sạn Khải Tư, cảm ơn.”
Lam Cảnh Y trở lại khách sạn, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi đặt vé máy bay quay trở về nước Pháp, cô muốn trở về, ở đó có mẹ, còn có ba, và có cả con trai mà cô vẫn luôn chưa tìm được.
Trở về thôi, chỉ cần cô không buông tay, một ngày nào đó có thể cô sẽ tìm được.
“Chị Hiểu, chỉ có vé máy bay của năm ngày sau thôi. Khoang phổ thông, được không?”
“Đặt đi.”
“Vậy được, chị Hiểu chỉ cần chuyển tiền qua là OK.”
Lam Cảnh Y ngẫm lại tiền trên người mình, toàn là tiền nước ngoài, có chút phiền toái, nghĩ một chút liền nói: “Vậy để tôi tự mình đi đặt vé máy bay, cảm ơn.”
Ngắt điện thoại xong, cô đang định đi ra ngoài đặt vé máy bay, nhưng mà Tiểu Thấm Thấm lại đói bụng, cô đành cho bé con uống sữa. Sau đó bản thân lại đói bụng, cô lại đi ăn chút gì đó, không vì mình thì cũng phải vì Thấm Thấm, đứa bé này từ lúc vừa sinh ra đã bị cô lạnh nhạt rồi. Bây giờ cũng không biết còn có thể tìm đứa bé kia về hay không, nếu như không tìm về được, vậy thì cả đời này, cô cũng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau với Thấm Thấm mà thôi.
Cô tùy ý ăn chút gì đó ở trong nhà ăn khách sạn, trở về phòng, hai mẹ con lại cùng nhau ngủ. Bị lệch múi giờ, thật sự Lam Cảnh Y cực kỳ thiếu ngủ.
Đợi đến lúc tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Lúc này cô mới nhớ tới chuyện đặt vé máy bay, bèn vội vàng bò dậy, sửa soạn lại một chút đồ chuẩn bị ra cửa, cũng chẳng có cách nào, mang theo con nhỏ ra ngoài chính là như vậy, thật là phiền toái, cái gì cũng phải mang theo toàn bộ. Cô vội vàng ra khỏi khách sạn, gọi xe đi về phía sân bay, tự mình đi đặt, đến sân bay mua thì càng an toàn, vả lại cô cũng không quen thuộc những chỗ bán vé máy bay địa phương, nên cũng sợ sẽ bị người ta lừa. Hơn nữa cô cũng không muốn lại làm phiền đến Lục Văn Đào, cứ làm phiền đến anh ta thì thật sự rất áy náy.
Xe taxi chạy thật nhanh về phía sân bay, ở phía sau không xa, là một chiếc Lamborghini màu đen không xa không gần đang theo sát. Trên ghế lái, một cặp mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm chiếc xe taxi kia, giống như muốn xuyên qua đó nhìn thấy cô gái ở trong xe, lúc cô vừa mới ôm bé gái kia lên xe, anh đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của bé gái đó rồi, ấy thế lại không giống Lục Văn Đào, mà lại giống cô, quả thực chính là phiên bản khác của cô.
Không biết vì sao, thấy bé gái giống cô, Giang Quân Việt lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy tiếng lòng căng chặt cả một buổi chiều đã nhẹ đi không ít.
Đã muốn thế này rồi, cô còn đến sân bay làm gì?
Hơn nữa, lại còn ôm theo con đi cùng.
Buổi sáng mới tới, sao giờ đã muốn đi rồi. Thật là kỳ lạ.
Đến sân bay, cô xuống xe, anh lại không vội vã xuống, mà vững vàng ngồi ở trong xe, trông thấy cô đã đi được xa một chút, lúc này anh mới chậm chạp bước xuống xe, lấy một điếu thuốc, vừa đi vừa hút, ánh mắt lại vẫn luôn đặt trên người phụ nữ đang bế con ở kia.
Hình như đã gầy hơn trước rất nhiều.
Thân hình mảnh khảnh kia khiến cho cô bế con trông giống như có chút cố hết sức, chỉ là cô lại đi rất nhanh.
Bé gái tỉnh lại, đầu nhỏ ghé vào đầu vai của cô nhìn ra phía sau, không biết làm sao, Giang Quân Việt lại không nhịn được bước đi nhanh hơn. Nhưng mà vẫn lại lặng yên không một tiếng động, rất nhanh đã cách hai mẹ con kia gần một chút, để cho anh có thể nhìn được rõ ràng khuôn mặt nhỏ của bé gái kia, giống lắm. Rất giống.
Ngay lúc anh nhìn bé con, bé con kia cũng nhìn lại về phía anh, con bé còn cười, cười rất là ngọt ngào, cực kỳ xinh đẹp, không hề thua nhóc con của anh một chút nào.
“Ba… Ba…” Giọng nói non nớt của bé gái vang lên, làm cho trái tim của Giang Quân Việt run rẩy. Bé con kia, giống như đang gọi anh vậy, chỉ là đứa bé thật nhỏ, còn bé hơn một vòng so với thằng nhóc ở căn hộ nhỏ nhà anh. Nhưng anh lại quên rằng, thể chất của bé trai và bé gái vốn dĩ khác nhau, hơn nữa Tiểu Thấm Thấm vẫn luôn bị bệnh, cho nên bộ dạng nhỏ bé một chút cũng là điều bình thường.
Dường như Lam Cảnh Y đã phát hiện ra bé con không bình thường, hình như có chút phấn khởi, cô ngừng lại, tay vỗ về bé con, giống như đang nói gì đó. Giang Quân Việt vội vàng núp vào phía sau một thân cây ở bên cạnh, anh vừa núp vào, Lam Cảnh Y đã quay đầu lại theo bản năng: “Thấm Thấm, lại cười ngây ngô với ai vậy?”
Thấm Thấm ư, thì ra bé gái kia tên là Thấm Thấm, cái tên thật là dễ nghe.
Thấm Thấm, hai chữ này lập tức đã in sâu vào trong lòng Giang Quân Việt, không sao xua đi được.
Sợ bị cô phát hiện ra, cuối cùng Giang Quân Việt cũng không đi theo cô vào trong sân bay nữa, đành đứng ở dưới tàng cây kia, nhìn cô vào sảnh sân bay. Lại nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt thấy cô dừng trước cửa sổ của chỗ bán vé, cô đến đây, là tới mua vé máy bay sao?
Nhưng không phải cô vừa mới trở về à?
Lục Văn Đào đồng ý cho cô rời đi ư? Còn mang theo con gái của anh ta đi nữa?
Lam Cảnh Y mua vé máy bay xong rất nhanh đã đi ra, nhìn thấy cô đã leo lên taxi, ánh mắt Giang Quân Việt đảo qua đã nhớ kỹ biển số của xe taxi kia, lúc này mới bước nhanh vào trong sảnh lớn của sân bay, tới trước cửa sổ bán vé mà Lam Cảnh Y vừa mới rời đi kia: “Chị Hiểu, vừa rồi bạn của tôi đã mua vé máy bay đến đâu vậy?”
“Anh không biết hỏi bạn của anh à?” Cô bán vé cũng không ngẩng đầu lên nói, có vẻ rất không kiên nhẫn, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng chính là công việc của cô ta.
“Ha ha, đó là người phụ nữ của tôi, cô ấy giận tôi rồi, tôi có hỏi thì cô ấy cũng sẽ không nói cho tôi đâu. Nhưng tôi lại không yên tâm một mình cô ấy mang theo con bay quá xa, cô thấy đấy, mọi người khuyên vợ chồng nhà người ta thì đều khuyên nên làm hòa chứ không khuyên chia tay, cô có thể giúp được mà, nói cho tôi biết cô ấy mua vé máy bay đến đâu đi.” Giang Quân Việt cúi thấp đầu nói, hoàn toàn đã hạ mình.
Cô gái bán vé chỉ cảm thấy giọng nói của người đàn ông đang nói chuyện này thật là dễ nghe, cô ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy muột khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc. Thật là đẹp trai, thật là ngầu, còn cả nụ cười kia nữa, thật là một khuôn mặt làm cho người ta say mê.
Con gái trời sinh đã thích đàn đẹp trai, yêu hay không yêu không quan trọng, dù sao là con gái đều rất thích ngắm trai đẹp.
Còn nữa, người đàn ông này không chỉ có khuôn mặt đẹp, mà lời nói ra còn rất được lòng phụ nữ: “Anh đối xử với người phụ nữ của anh tốt thật đó, ha ha, cô ấy thật hạnh phúc. Được rồi, tôi nói cho anh vậy, cô ấy mới đặt vé máy bay đến Frankfort.”
“Frankfort?” Giang Quân Việt có chút suy nghĩ, đó không phải là nơi mà lúc trước anh đưa cô và Lam Tinh cùng đến khi đi nước Pháp sao.
“Đúng, chính là Frankfort, cô ấy nói cô ấy muốn đổi chuyến, đến lúc đó lại từ Frankfort bay đến Paris.”
“Rất cảm ơn, nếu không, tôi mời cô uống cà phê nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô gái cười, được một anh đẹp trai nịnh nọt, cô gái nào mà chả thấy thích, cô ta cũng không ngoại lệ.
Có điều Giang Quân Việt vẫn đi tới quầy bán cà phê cách đó không xa mua hai ly cà phê, một ly cho mình, một ly cho cô gái: “Cảm ơn.”
“Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Cô gái cười ngọt ngào uống cà phê: “Uống ngon thật.” Cà phê do trai đẹp đưa dĩ nhiên là phải uống ngon rồi.
“Chào tạm biệt.” Giang Quân Việt cười cực kỳ xán lạn, hiện tại tâm trạng của anh cực kỳ vui sướng, vô cùng mãn nguyện.
Chẳng qua là giữa trưa thấy anh và Lạc Mỹ Vi còn có cả nhóc con ở bên nhau, nên cô mới quyết định đi mà thôi.