“Cô ấy ở đâu?” Thuận miệng hỏi qua, anh không nói rõ cô ấy là ai, nhưng Tưởng Hàn vẫn biết, lập tức trả lời: “Khách sạn Khải Tư.”
Ồ, nhất định là Lục Văn Đào đặt khách sạn giúp cô rồi, vậy mà cô lại không đến ở trong phòng tân hôn của cô với Lục Văn Đào trước kia.
Ngón tay của anh gõ từng nhịp trên mặt bàn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh vẫn quyết định sẽ để nhóc con ở lại căn hộ nhỏ cũng được, tuy rằng ở đó hơi nhỏ, nhưng mà nhìn cũng rất ấm áp.
“Phái người đến sửa sang lại tất cả các phòng trong căn hộ một chút, cũng cho thêm đồ vào trong tủ lạnh đi.” Sau khi tạm dừng một lát, anh lại ra một chuỗi mệnh lệnh rồi lại ngồi im bất động như núi.
“Dạ, tổng giám đốc Giang.”
Bên kia cũng yên tĩnh.
Ánh mắt Giang Quân Việt dừng lại ở trên người nhóc con đang tự mình chơi rất vui vẻ, nhóc con cũng chẳng chút nào để ý đến việc anh có bơ nó hay không, chà, xem ra tương lai nhất định sẽ rất khá.
Anh đang định đứng dậy tới trêu chọc bé con kia, đột nhiên QQ lại lóe lên.
Anh nhíu mày ấn mở.
“Tổng giám đốc Giang, lúc cô ấy trở về còn mang theo một bé gái.” Giống như đã do dự hồi lâu, cuối cùng Tưởng Hàn đành nói ra.
“Lớn không?”
“Thoạt nhìn nhỏ hơn cậu chủ nhỏ một chút chút.”
Đôi mắt Giang Quân Việt lập tức híp lại thành một đường, sắc mặt cũng đen lại. Còn nhỏ hơn cả nhóc con, chẳng lẽ là của Lục Văn Đào?
Ngay lúc này, anh chỉ hận không thể lao đến trước mặt Lam Cảnh Y để hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ siết nắm tay lại thật chặt, không đáp lại bất kỳ câu gì.
Anh không đáp lại, dĩ nhiên Tưởng Hàn cũng không dám nói thêm gì nữa, anh ta biết nếu hiện tại anh ta không nói tin tức này ra, thì sớm muộn gì Giang Quân Việt cũng sẽ biết mà thôi.
Bé gái.
Bé gái ư.
Sẽ giống ai đây?
Có phải sẽ giống Lục Văn Đào hay không?
Giang Quân Việt bế nhóc con lên, để tùy nhóc con vui vẻ nhảy nhót ở trên đùi anh, xem ra những biểu hiện và suy nghĩ của người lớn cũng chẳng hề có chút ảnh hưởng nào đến nhóc con, anh bèn trêu chọc: “Con nói đi, cô ấy có phải là mẹ của con không?”
“Ba ba… Ba ba ba…” Đáp lại anh chính là những chữ “ba” liên tiếp, khiến cho anh không nhịn được mà bật cười, mỗi lần trẻ con tập nói thì thông thường sẽ gọi đầu tiên là chữ “ba”, thực ra nói không chừng thì nhóc con cũng chẳng quan tâm gọi mẹ hay là ba đâu.
Với nhóc con, đó chẳng qua chỉ là một cách gọi mà thôi, huống chi với người lạ không quen biết thì chỉ nhìn. Nhưng với những ai đã quen, đặc biệt là các chị xinh đẹp thì nhóc con sẽ vừa nhìn thấy đã cười: “Bé con háo sắc.” Giang Quân Việt thò tay ra nhéo chóp mũi của nhóc con, cưng chiều thơm lên khuôn mặt nhỏ kia một cái: “Ngoan nhé, rất nhanh sẽ được gặp mẹ con rồi.”
Tiện tay xem lướt qua trang web một lần, Giang Quân Việt mới hiểu vì sao sáng sớm người lớn của hai nhà họ Giang và họ Lạc lại tới tề tựu đông đủ ở công ty tới vậy, thì ra Lạc Mỹ Vi đã không chỉ kêu gọi tất cả bọn họ cùng tới đây, mà thậm chí còn đăng ảnh chụp chung của cô ta với nhóc con lên trên diễn đàn chuyện phiếm của thành phố T. Cực kỳ nhiều tấm ảnh, tuy rằng trên mỗi tấm đều đã được che mờ lại một chút, nhưng mà chỉ cần là người sáng suốt thì vừa nhìn sẽ biết đó là cô ta và nhóc con.
Tiêu đề bài đăng là: Hai mẹ con.
Những chữ đó thật là bắt mắt, đồng thời đã nói với tất cả mọi người rằng, đứa bé kia là con trai của Lạc Mỹ Vi cô ta.
Phụ nữ, có đôi lúc thật là độc ác.
Trời tối, anh lái xe trở về căn hộ nhỏ, bảo mẫu đã chờ ở đó từ sớm, bảo vệ mà Tưởng Hàn phái tới cũng rất đúng giờ, lúc này Giang Quân Việt mới ném nhóc con cho bảo mẫu rồi lái xe đi ra ngoài.
Cũng chính tại lúc này anh mới nghĩ đến, từ sau khi nhóc con bước vào quỹ đạo trong cuộc sống của anh, thế mà đã mấy ngày rồi anh cũng không tới Mê Thiên chơi bài nữa, trong lúc bất tri bất giác đã bị nhóc con kia chiếm lấy phần lớn thời gian của mình rồi.
Chiếc Lamborghini màu đen sáng bóng dùng tốc độ đều đều chạy về hướng khách sạn Khải Tư, còn tâm tư của anh, cũng đã lặng lẽ bay đi.
Sân bay của thành phố T, Lam Cảnh Y ôm Tiểu Thấm Thấm đã ngủ say, phía sau là tình nguyện viên của sân bay đang giúp cô kéo chiếc xe đẩy có ba cái va ly to, người có con nhỏ, mang theo nhiều đồ thì cũng sẽ chẳng có ai chê cười đâu đúng không.
Cô đi có chút nhanh, rất muốn tới chỗ Giang Quân Việt ngay lập tức để nhìn thử bé trai kia, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, đó chính là con trai của cô.
“Cảnh Y…” Cô vội vàng đi rất nhanh, cho nên cũng chẳng để ý đến người đối diện. Lục Văn Đào mới gọi điện thoại tới nói trên đường anh ta bị kẹt xe, bây giờ mới đến, nên hẳn là vẫn còn đang ở bên ngoài sân bay, vì thế cô cũng không chú ý đến người trong sảnh lớn của sân bay. Lúc này nghe được có người gọi mình, lại còn là một giọng đàn ông quen thuộc, Lam Cảnh Y hơi giật mình, quay đầu lại theo bản năng: “Phi Ly?” Cô đã lâu rồi không có tin tức của Giản Phi Ly, từ lúc cô đi nước Pháp, bọn họ cũng đã không còn liên lạc.
“Cảnh Y, cuối cùng cũng gặp được em rồi, em ra nước ngoài à?” Hiển nhiên anh ta cũng không biết là cô đi nước ngoài.
Lam Cảnh Y khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Vẫn luôn ở nước ngoài sao? Cho nên anh mới không tìm thấy được em?” Tốc độ nói của Giản Phi Ly cực kỳ nhanh, dường như có vẻ rất ngoài ý muốn việc cô đi nước ngoài.
“Đúng vậy.”
“Trách không được… Trách không được…” Lẩm bẩm ba chữ này hai lần, lúc này anh ta mới mỉm cười nói: “Để anh cầm hành lý giúp em.”
“À, được thôi.” Cô không có lý do nào để từ chối Giản Phi Ly, mặc dù có đôi khi cô vẫn luôn nghi ngờ việc anh ta xuất hiện ở thành phố T trước khi cô rời đi có phải chỉ là một giấc mơ hay không? Bởi vì sau lần đó anh ta với cô đã không còn liên lạc nữa, điều này khiến cho cô vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu. Số điện thoại của cô vẫn luôn không đổi, nhưng anh ta lại chưa từng gọi tới, đây là sự thật.
Giản Phi Ly nhận lấy hành lý của Lam Cảnh Y từ trên tay của tình nguyện viên, sau đó đi bên cạnh cô, ánh mắt anh ta dừng lại trên Tiểu Thấm Thấm ở trong lòng cô: “Con gái của em à?”
“Ha ha, nếu tôi nói không phải thì sao?”
“Giống em như vậy, em có nói là không phải thì cũng không ai tin đâu.” Anh ta cười, vẫn ôn hòa lễ độ như vậy, vừa đi vừa nói tiếp: “Cảnh Y, đêm đó em rời đi, anh vốn muốn đi tìm em, chỉ là hôm sau lại xảy ra chút chuyện nhỏ, làm anh không thể phân thân ra đi tìm em được. Đợi sau khi anh giải quyết xong rồi thì lại không làm sao tìm thấy em, với cả điện thoại của tôi cũng bị mất, ngay cả số điện thoại để liên lạc với em cũng không còn.” Anh ta nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút ảo não: “Bây giờ nhìn thấy em vẫn ổn, anh cũng yên tâm.”
Hóa ra là do anh ta gặp chút chuyện nhỏ nên mới không đi tìm cô, hóa ra là điện thoại của anh ta bị mất nên anh ta mới quên mất số của cô. Cô thật sự đã có chút không rộng lượng, cứ thế tức giận anh ta mấy lần vì không để ý tới cô.
Cô ngại ngùng cười nhẹ: “Không sao đâu. Ai mà lại muốn mình xảy ra chuyện đúng không? Chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng đều không muốn xảy ra.” Cũng giống như cô, những chuyện xảy ra trên người cô còn ít sao? Đặc biệt bị mất con, chuyện này chính là chuyện nghiêm trọng nhất đối với cô.
“Cảnh Y, có người đón em không?”
Lam Cảnh Y dừng lại, lúc này mới nhớ tới Lục Văn Đào ở ngoài cửa lớn sân bay: “À, Văn Đào tới đón tôi.”
“Vậy anh… anh ở đây có tiện không?” Trong mắt anh ta hiện lên một chút đau xót, đã hơn một năm rồi, ngay cả con cái cũng đã sinh ra rồi, bây giờ anh ta xuất hiện thì đã muộn, đã quá muộn màng. Xem ra, anh ta đã hoàn toàn bỏ lỡ cô.
“Không sao đâu.” Lam Cảnh Y cười xinh đẹp, bây giờ cô với Lục Văn Đào chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, thật sự sẽ không có việc gì đâu.
Nhưng giúp cô kéo hành lý ra sảnh lớn sân bay xong, Giản Phi Ly vẫn lễ phép dừng lại: “Cảnh Y, anh còn có việc, phải chuẩn bị đi gặp một khách hàng, sẽ không quấy rầy em nữa. Đúng rồi, có thể cho lại anh số điện thoại của em lần nữa không?”
“Được.” Cô thuận miệng đọc ra: “Số của tôi vẫn là số hồi đó, trước giờ vẫn chưa từng đổi.” Cho nên anh ta vẫn luôn không gọi tới cho cô, cô mới cảm thấy lạ, nhưng mà cho tới hôm nay, tất cả đều đã trở lại bình thường.
“Ừ, lần này anh không chỉ muốn lưu lại trong điện thoại mà còn phải lưu cả trên sim mới được, anh đi đây.” Tầm mắt đã trông thấy Lục Văn Đào đang đi về phía bên này, Giản Phi Ly nhanh chóng kéo chiếc va ly đơn giản rời đi, mà Lam Cảnh Y đang vội vã muốn đi gặp con trai cho nên cũng không nghĩ nhiều những chuyện khác, cũng không hỏi năm đó Giản Phi Ly đã xảy ra chuyện gì, lập tức theo Lục Văn Đào lên xe.
“Văn Đào, chuyện con trai anh điều tra thế nào rồi?” Vừa mới ngồi vào xe, Lam Cảnh Y đã vội vàng hỏi.
Lục Văn Đào cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà lại đưa qua cho cô một chiếc laptop đã được mở sẵn: “Bỏ qua con trai trước đã, em xem thử đi.”
Lúc này Lam Cảnh Y mới đặt Tiểu Thấm Thấm lên trên chỗ ngồi, để cho con bé tiếp tục thoải mái ngủ, sau đó mới nhận lấy máy tính mà Lục Văn Đào đưa cho cô, ngón tay nhanh chóng lướt qua màn hình. Ngay sau đó, cô lại nhìn thấy diễn đàn chuyện phiếm mà cô đã thấy trong phòng cho thuê ở Dijon lúc trước kia, hiện tại bài đăng lại không phải là ảnh Giang Quân Việt bế con trai của cô nữa, mà là tấm ảnh một cô gái khác đang ôm con trai của cô: “Cô ấy là ai?” Mí mắt Lam Cảnh Y bắt đầu nhảy lên loạn xạ, chẳng lẽ đứa bé kia không phải là con của cô mà là của cô gái này ư? Bởi vì chữ trên bài đăng rõ ràng viết là: Hai mẹ con.
Ba chữ kia, cô có ngốc thì cũng phải hiểu rõ.
“Ừ, sáng sớm hôm nay tất cả người nhà họ Lạc và cả nhà họ Giang đều đến công ty Giang thị, có thể là định thương lượng chuyện cưới xin của anh ta và Lạc Mỹ Vi.” Lục Văn Đào kể lại từ đầu đến cuối những gì mà chỗ của anh ta đã thăm dò được cho Lam Cảnh Y.
“Lạc Mỹ Vi?” Trước giờ Lam Cảnh Y chưa từng nghe qua cái tên này, cô không biết Lạc Mỹ Vi là ai.
“Em gái của Lạc Khải Giang, từ nhỏ bọn họ đã sống chung trong một khu.” Lục Văn Đào thấp giọng nói.
Trong lòng Lam Cảnh Y khẽ run lên, cô biết Lạc Khải Giang, mối quan hệ của Lạc Khải Giang và Giang Quân Việt cực kỳ tốt, bọn họ là bạn thân từ nhỏ, cô cũng đã từng gặp Lạc Khải Giang.
Thì ra anh thích Lạc Mỹ Vi em gái của Lạc Khải Giang, thì ra đứa bé kia không hề có chút quan hệ nào với cô cả, thì ra đứa bé đó là của Lạc Mỹ Vi.
Xem ra, cô đã trở về sai rồi.
“Sao lại không nói cho em sớm một chút?”
Đáy lòng có chút oán giận, khiến cho đại não của cô chưa kịp nghĩ mà đã hỏi ra.
Ánh mắt Lục Văn Đào buồn bã: “Em tắt điện thoại trên máy bay, chờ em đến rồi, anh nghĩ không bằng anh trực tiếp nói cho em.”
Lam Cảnh Y cúi thấp đầu xuống: “Thật xin lỗi.” Giọng điệu của cô có thể hơi nặng, nhưng mà không phải cô cố ý. Chỉ là cô không ngờ tới, trăm cay ngàn đắng trở về, kết quả lại về tay không, con trai vốn không phải của cô, mà là của Lạc Mỹ Vi.
Lục Văn Đào không hé răng, chỉ là lặng yên không một tiếng động lái xe, sự yên tĩnh kia làm cho Lam Cảnh Y có một loại cảm giác thở không nổi, thật lâu sau, bỗng nhiên cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”