Tầng cao 58 cao ốc tập đoàn AS. Người đàn ông đứng trầm tư
bên cửa sổ sát kính sát đất, Ánh nắng chói chang ngoài trời được lọc qua lớp
kính cách nhiệt chiếu lên người đàn ông tỏa ra thứ ánh sáng vừa chói mắt vừa lạnh
giá. Ngô Kính lười biếng ngồi ghé trên mép bàn làm việc, trên tay là ly rượu đỏ
thẫm gương mặt phảng phất vẻ bất cần.
“Xác định chắc chắn có liên quan tới tổ trức Tam Long ở nước
ngoài?” Vu Quân trầm giọng.
“Chắc chắn. Bất quá chưa tìm ra được tổ chức nào trong nước
cấu kết với bọn chúng. Theo suy đoán của tôi khả năng cao là bọn chúng thuê sát
thủ ở nước ngoài. Sự việc chưa rõ ràng, thời gian này cậu nên cẩn thận một
chút. Thông tin cậu bị thương nặng cũng khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác.”
Ngô Kính nheo mắt nhìn ly rượu trong tay mình giống như đang nhìn con mồi ưa
thích.
“Nếu bọn chúng thực sự tin tôi đang bị thương nặng, nhiều khả
năng tình hình yên lặng này sẽ không kéo dài, rất nhanh nữa thôi bọn chúng sẽ
hành động để tiêu diệt Lục gia.” Vu Quân quay người, làn môi mỏng khẽ nhếch
lên, đôi mắt lạnh giá nhìn vào tập tài liệu có hình ba con rồng châu đầu vào
nhau trên bàn làm việc của mình.
“Cho nên thời gian này cậu cứ yên tâm làm Hoắc tổng tập đoàn
AS, tranh thủ dọn dẹp mấy tên cổ đông đang có ý định nuốt thêm cổ phần đi. Việc
điều tra tôi sẽ sớm cho cậu kết quả như ý.” Ngô Kính nhìn người bạn thân của
mình chân thành nói.
“Được. Mọi việc nhờ vào cậu. Còn nữa, việc điều tra vụ tai nạn
của bố mẹ tôi có tiến triển gì mới không?” Nhắc tới cha mẹ qua đời, đôi mắt lạnh
giá của Vu Quân hiện lên một tia đau thương.
“Quên nói với cậu, lần điều tra về vụ ám sát cậu này lại lần
ra được một chút thông tin về vụ tai nạn của ba mẹ cậu. Một số manh mối thu thập
được, trùng hợp lại đều dẫn tới Tam Long.” Ngô Kính ngưng trọng nói.
Sau thông tin của Ngô Kính cả hai người đều rơi vào trầm tư.
Năm đó, tai nạn của ba mẹ Vu Quân được kết luận là vụ tai nạn giao thông liên
hoàn bình thường. Lúc đó không chỉ có ba mẹ anh qua đời, mà hiện trường còn ghi
nhận một gia đình khác cũng thiệt mạng. Cảnh sát sau một thời gian điều tra đã
công bố nguyên nhân là do trời mưa, tầm nhìn hạn chế đường lại trơn nên chiếc
xe tải mất lái gây ra tai nạn liên hoàn. Mọi dấu vết để điều tra cũng rất khó
khăn vì vụ tai nạn xảy ra trên đoạn đường đèo ngang qua núi tại vùng phía Bắc hẻo
lánh, rất ít người qua lại. Thời tiết khi đó lại là mùa mưa nên hầu hết các dấu
vết đều bị nước mưa rửa trôi. Khi cảnh sát tới cũng là mấy tiếng sau khi vụ tai
nạn xảy ra.
Trong ký ức của Vu Quân, anh biết rằng đó không phải là vụ
tai nạn đơn thuần. Khi chiếc xe tải đi ngược chiều điên cuồng lao vào xe của ba
mẹ anh khiến ba mẹ chết tại chỗ, Vu Quân vì được mẹ che chắn nên chỉ bị thương
nhẹ. Anh có thể nghe được bọn chúng nói chuyện, cái gì về tạo hiện trường về việc
cần gây thêm tai nạn để tránh bị nghi ngờ. Sau đó một lúc lâu chỉ thấy một tiếng
va chạm lớn khác, sau đó là một chiếc xe bẹp rúm ngay gần chiếc xe tải bỏ chạy.
Mấy ngày sau tên lái xe tải ra đầu thú, vụ tai nạn thảm khốc sảy ra, người lái
xe bị tuyên phạt mười năm tù. Sau khi lên nắm quyền tại Lục gia, Vu Quân tiến
hành điều tra thì mới biết được không lâu sau khi vào tù người tài xế đã bị bệnh
và chết trong tù, mọi manh mối càng ngày càng bị gián đoạn.
***
“Này, Crush của tớ có phải càng ngày càng đẹp trai rồi
không?” Nhã Uyên nhìn theo bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Lục Thương, huých
tay Hạ Vũ cười mơ màng.
“Nhìn bộ mặt mê trai của cậu ta kìa. Hazz thật hết nói.” Lâm
Linh ngồi bên cạnh không chịu được mà lắc đầu nhìn đôi mắt ngắm trai sáng rực của
Nhã Uyên.
“Hazz các cậu không nghe câu mê trai thì chỉ đầu thai mới hết
à.” Nhã Uyên mặc kệ thái độ dè bỉu của mấy người bạn, ánh mắt vẫn dán lên người
thanh niên đang đứng sau quầy pha chế.
Nhã Uyên say mê Lục Thương không phải chuyện bí mật gì. Cô
là người thẳng thắn nên việc cô thích anh cũng không có gì phải dấu diếm. Sau mấy
lần tỏ tình thất bại Nhã Uyên vẫn không lùi bước, chỉ cần có dịp là cô lại chạy
tới quán của anh với lý do tìm Hạ Vũ. Lâu dần Lục Thương cũng quen với sự quấy
rầy của cô. Thái độ tình cảm của anh với cô cũng đã rõ ràng, còn cô đơn phương
theo đuổi anh là chuyện của cô, anh không quản, mặt khác cô còn là bạn thân của
Hạ Vũ, điều này cũng đủ để anh chừa cho cô ít mặt mũi.
Sau một hồi huyên náo, mọi người giải tán. Chỉ còn lại Hạ
Vũ. Cô chạy tới quầy pha chế lấy chiếc khay ra bắt đầu dọn bàn của mình.
“Vẫn giữ thói quen là nhân viên của Color of the wind à? Em
bây giờ là khách rồi cứ để đó đi.” Thấy Hạ Vũ bê đống cốc bỏ vào bồn rửa Lục
Thương nhìn cô cười.
“À thế ra anh coi em là ‘khách’ rồi. Xem ra lần sau tới em
không được uống nước miễn phí nữa rồi.” Hạ Vũ cầm chiếc khăn vừa lau bàn xụ mặt.
“Mồm miệng vẫn lanh lẹ vậy. Anh thua.” Lục Thương giơ tay đầu
hàng. Nhìn cô gái nhí nhảnh trước mắt, không dấu nổi nụ cười đầy dịu dàng.
“Phải rồi, anh có thứ gì muốn đưa cho em?” Hạ Vũ chợt nhớ ra
nguyên nhân chính khiến mình ở lại.
“Chờ anh một lát.” Lục Thương nói xong liền đi vào bên
trong. Color of the wind là một ngôi nhà ba tầng mặt tiền rất rộng. Tầng 1 và tầng
hai được bài trí để làm quán cà phê. Tầng ba chính là nơi ở của Lục Thương. Một
lát sau anh quay lại. Trên tay là một túi giấy khá lớn.
“Cái này, là thuốc bổ cho Hanna, mấy hôm trước anh đi Pháp
có tham khảo bác sỹ và mua một ít, em cầm lấy chuyển cho Hanna nhé.” Lục Thương
đưa túi giấy cho Hạ Vũ. Mấy năm làm ở đây Hạ Vũ cũng không dấu anh điều gì.
Hoàn cảnh của cô anh biết rõ. Với Hạ Vũ anh là số ít người được cô tin tưởng.
Thỉnh thoảng anh vẫn lái xe cùng cô tới trại trẻ mồ côi. Quan hệ của anh với
Hanna cũng rất tốt.
“Mấy ngày này em rảnh buổi sáng. Hay là anh cứ cầm lấy thuốc,
ngày mai anh và em cùng vào thăm Hanna.” Hạ Vũ không cầm lấy túi thuốc mà rủ
anh đi cùng cô. Cũng một tuần rồi Hạ Vũ chưa vào thăm Hanna.
“Được, vậy ngày mai anh và em cùng đi.” Nghe được lời này,
đôi mắt Lục Thương sáng lên. Anh vốn muốn rủ cô đi cùng nhưng lại sợ cô bận nhiều
việc, ai ngờ lại thuận lợi như vậy.
“Việc Yến Nhi chuyển ra ngoài là thế nào? Em nói rõ hơn được
không?” Lục Thương nhìn Hạ Vũ chợt nhớ tới việc mấy hôm trước trong điện thoại
cô nói với anh, liền quan tâm hỏi.
“Yến Nhi nói rằng cô ấy có cơ hội chính thức vào showbiz,
nên chuyển tới nơi ở được công ty bố trí.”
Hạ Vũ tóm tắt lại tình hình cho Lục Thương nghe, bao gồm cả
việc Yến Nhi đoạn tuyệt tất cả quan hệ với mọi người trong quá khứ với lý do sợ
ảnh hưởng tới tương lai khi cô ta nổi tiếng sau này. Nghe xong nét mặt Lục
Thương rơi vào trầm tư. Anh vốn không có cảm tình với Yến Nhi ngay từ lần đầu gặp
cô ta, nhưng cũng chỉ là cảm tính của chính mình vì thế anh cũng không tỏ thái
độ gì. Xem ra giác quan thứ sáu của anh không hề sai, Yến Nhi rõ ràng là người
không đơn giản. Đối với việc cô ta tách ra khỏi Hạ Vũ, Lục Thương lại cảm thấy
mừng, ít ra Hạ Vũ không còn bị cô ta lợi dụng như trước nữa. Phần anh lo lắng
bây giờ là một mình Hạ Vũ ở tại ngôi nhà đó, khu đó vốn không được an toàn. Anh
sẽ lựa dịp để khuyên cô chuyển đi nơi khác vậy.