“Các bạn ra trước đi, lát tớ ra sau.” Hạ Vũ nghe thấy tên
mình có chút khẩn trương cô quay qua nói với các bạn rồi quay trở lại phòng.
“Vậy nhanh lên một chút nhé, bọn tớ đi trước.” Mọi người nghĩ chắc bài của Hạ Vũ có vấn đề
gì đó nên không thắc mắc nhiều mà bắt đầu rời đi.
“Dạ, thầy bài của em có vấn đề gì sao ạ?” Hạ Vũ tiến về phía
phòng thầy giáo cúi đầu lễ phép.
Giáo sư Cố nhìn về phía cửa văn phòng đã khép hờ, rồi lại
nhìn Hạ Vũ đang đứng trước mặt mình kín đáo nuốt nước bọt.
“Em ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện.” Giáo sư Cố chỉ về phía
ghế sô pha trong phòng nói với Hạ Vũ, bản thân ông ta cũng rời khỏi ghế làm việc
đi về phía đó.
Hạ Vũ thấy thái độ nhiệt tình của thầy trong lòng không khỏi
được sủng ái mà hoảng sợ. Cô rì rì đi tới, ngồi ở mép ghế đối diện với giáo sư
Cố, chờ ông ta lên tiếng.
“Bài của em lần trước tôi cũng đã xem một chút em đã làm khá
tốt rồi, tôi sẽ xem và sửa lại một lần nữa là sẽ hoàn hảo. Tôi gọi em lại là vì
muốn hỏi em đã có dự định làm tại đâu sau khi ra trường chưa? Có muốn học
nghiên cứu sinh không?” Giáo sư Cố ân cần hỏi han.
“Dạ hiện tại em không có dự định học nghiên cứu sinh. Em muốn
sau khi ra trường sẽ đi làm ngay tích lũy kinh nghiệm thực tiễn trước, sau này
nếu có điều kiện việc học nghiên cứu sinh vẫn có thể tính tiếp.” Hạ Vũ thở
phào, thì ra thầy chỉ là hỏi han một chút.
“Nếu em muốn học thẳng lên nghiên cứu sinh tôi có thể giúp
em. Còn nếu em muốn đi làm luôn tôi có thể giúp em tìm một công việc tốt, an
nhàn.” Giáo sư Cố từ lúc nào đã đến bên cạnh Hạ Vũ, ông ta cúi xuống ghé sát
vào tai Hạ Vũ hạ giọng, bàn tay ‘vô tình’ đặt lên vai cô khẽ xoa một cái.
“Dạ, hiện tại em vẫn muốn tự sức mình bươn chải xem khả năng
của bản thân tới đâu. Cảm ơn ý tốt của thầy. Nếu không có việc gì em xin phép
đi trước.” Hơi thở nóng hổi phả vào bên tai khiến Vũ rùng mình, cô lách vai
tránh né bàn tay của giáo sư Cố sau đó đứng phắt dậy cố gắng bình tĩnh nói một
hồi, không chờ giáo sư Cố trả lời cô vội vàng cúi đầu chào rồi đi thật nhanh ra
khỏi phòng.
Ngay khi Hạ Vũ rời đi, nụ cười thân thiện trên gương mặt
giáo sư Cố tắt ngấm, thay vào đó là cái nhếch mép. Anh ta đã để ý Hạ Vũ từ lâu,
cũng hiểu hoàn cảnh của cô. Trẻ mồ côi, suốt bốn năm đại học cô luôn giành được
học bổng để có thể trang trải một phần tiền học. Anh ta ưng mắt với Hạ Vũ từ
lâu vốn dĩ muốn đợi thời cơ để có thể có được cô. Dù sao thì việc đổi tình lấy
sự nghiệp trong giới này cũng không phải chuyện gì quá xa lạ. Ngược lại với một
người tứ cố vô thân như Hạ Vũ anh ta không tin mình không thu phục được. Nghĩ tới
như vậy mặt anh ta giãn ra, ung dung rót cho mình một tách trà.
Ở trường đại học này ai mà không biết anh ta chính là con rể
cưng của hiệu trưởng. Không vì thế thì làm sao anh ta được phong giáo sư khi mới
ba mươi tuổi. Trong khoa dù có nhiều điều dị nghị về thái độ không đúng mực của
anh ta với sinh viên nữ nhưng tất cả đều chỉ dừng lại ở những lời xì xào bàn
tán. Không ai dám ý kiến. Nhất là từ sau vụ một nữ sinh viên năm thứ hai dám
đâm đơn tố cáo anh ta gạ tình đổi điểm, vụ việc sau khi bị phanh phui, cô gái
không những không đòi lại được công bằng mà ngược lại. Cô gái còn bị mang tội
danh bôi nhọ danh dự người khác, cố ý gạ tình thầy giáo cuối cùng vừa mất danh
dự vừa bị đuổi học, về phần giáo sư Cố sau đó đã lấy lại được sự ‘trong sạch’.
Một cô giáo từng đứng lên ủng hộ cô sinh viên kia một thời gian sau cũng bị đuổi
việc. Từ đó, mọi người với vấn đề này đều nhắm mắt làm ngơ. Các sinh viên có
thân thì cố gắng mà giữ.
Hạ Vũ chạy một mạch vào nhà vệ sinh, cô đưa tay hứng nước vã
lên mặt. Lời của giáo sư như vậy có ý gì, dù giáo sư Cố chưa làm gì quá đáng có
thể là cô suy nghĩ quá nhiều nhưng cảm giác của Hạ Vũ thật có chút ghê người. Hạ
Vũ nhìn mình trong gương, lau khô mặt, chỉnh lại tóc sau đó đi tới điểm hẹn với
nhóm bạn.
***
Ra khỏi cổng trường cũng đã gần trưa, nhiệt độ bắt đầu tăng
lên, Hạ Vũ lấy tay che nắng tiến về phía quán cà phê đối diện cổng trường. Một
màn kinh sợ lúc trước khiến tâm trạng của cô vẫn chưa bình ổn hẳn. Bỗng ‘Két!!!!!!!!!!!!”
bên cạnh vang lên tiếng thắng xe chói tai. Hạ Vũ lúc này mới giật mình hồi tỉnh
lại cô đang đứng giữa đường cách đầu chiếc xe thể thao màu đỏ chỉ chưa đầy hai
mươi centimet.
“Đi đứng kiểu gì thế! Mù à?” Một cô gái ăn mặc thời thượng
thò đầu ra từ ghế phụ quát lớn.
“Xin lỗi. Xin lỗi!” Hạ Vũ cúi người, tay vẫn còn đặt trên ngực
đè nén cơn hốt hoảng, vừa rồi là cô lơ đãng suýt chút nữa nguy hiểm tới bản
thân còn gây họa cho người ta.
“Xin lỗi cái gì mà xin lỗi đồ thần kinh!” Cô gái kia vẫn to
tiếng chưa chịu buông tha.
Lúc này Hạ Vũ ngước lên mới nhìn kỹ hai người trên xe. Cô
gái cầm lái không ai khác chính là hoa khôi khóa của bọn cô Diệp Doanh Doanh nổi
tiếng giàu có. Bên cạnh chính là bạn thân của cô ta Trịnh Hân Hân. Dù sao cũng
là cô có lỗi không chú ý đường đi, nhưng nếu bọn họ không lái xe quá nhanh thì
cũng đâu bị giật mình tới như vậy, nhưng tóm lại Hạ Vũ cũng là người có lỗi trước,
cô nhẫn nhịn.
“Vừa rồi là tôi không chú ý khi sang đường, xin lỗi hai cô.”
Hạ Vũ nói xong liền tránh ra nhường đường cho chiếc xe rời đi.
“Hừ! đúng là đồ nhà quê.” Trịnh Hân Hân nhìn một lượt từ đầu
tới chân Hạ Vũ, thấy trang phục cô mặc toàn đồ bình dân cô ta cong môi.
“Thôi bỏ đi.” Diệp Doanh Doanh không muốn ở chỗ này làm ầm
ĩ, liền muốn lái xe rời đi.
“Cậu thật sự là quá hiền lành rồi.” Trịnh Hân Hân quay sang
Diệp Doanh Doanh cười nịnh.
Diệp Doanh Doanh một mực vẻ mặt không biểu hiện gì tỏ vẻ như
mình không để ý tới mấy việc vặt vãnh đó. Từ trước tới nay cô ta luôn tạo cho
mình vẻ ngoài của một tiểu thư thanh cao, lương thiện. Dù sao thì những việc
như chửi mắng người khác không phải đều có mấy tay sai của cô ta ra mặt rồi
sao. Trong lòng Diệp Doanh Doanh khẽ cười lạnh.