“Này ngẩn ra gì đấy?”
Thấy Hoắc Hoành ngẩn mặt nhìn chăm chăm vào máy ảnh, cậu bạn
cùng lớp vỗ lên vai hỏi cậu.
Hoắc Hoành sinh viên năm cuối khoa công nghệ, chủ tịch hội
sinh viên đại, nam thần đào hoa, người trong mộng của nữ sinh viên đại học S.
Tranh thủ ngày thu đẹp trời cậu cùng vài cậu bạn lang thang trong trường chụp lại
ít hình ảnh chuẩn bị tư liệu cho buổi lễ tốt nghiệp tháng sau. Cậu lướt ngón
tay thon dài mảnh khảnh trên màn hình máy ảnh, trả lời bạn mình.
“Xem này, trường mình có người đẹp thế này sao mình không biết nhỉ.” Hoắc Hoành ngắm cô gái đang
ngắm chiếc lá phong vàng trong tay, nụ cười tỏa nắng, ánh mắt trong veo không
tì vết. Chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy bò màu xanh ngang gối, vừa đủ
khoe đôi chân thẳng tắp nhưng lại vô cùng thùy mị kín đáo, mái tóc dài cột gọn
gàng sau gáy điểm thêm một chiếc nơ màu xanh cùng tone với quần bò vừa năng động
vừa trong sáng. Dưới tán lá phong vàng rợp nụ cười của cô còn chói lóa hơn cả
ánh nắng mùa thu. Dội thẳng vào trái tim đa tình của cậu.
“Woa! Chuẩn nữ thần nha. Người đẹp này ở đâu ra? Hay không
phải sinh viên trường mình?” Cậu bạn gãi cằm có chút đăm chiêu.
“Đuổi theo.” Hoắc Hoành dứt khỏi cơn mộng, dáo dác nhìn
quanh nhưng đã không còn bóng dáng người trong hình. Vẻ mặt bỗng chốc ỉu xìu.
“Buồn cái gì? Không phải chỉ cần đăng lên web trường tìm người
là có thể tìm được nàng sao?” Cậu bạn nhìn đại thần Hoắc Hoành hằng ngày trà đạp
bao nhiêu con tim thiếu nữ khắp nơi giờ này thất thần như người mất hồn chỉ vì một
cô gái vô tình lọt vào ống kính có chút không nỡ. Cậu ta liền hiến kế.
“Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Cậu giúp tôi việc này nhé.” Mắt
Hoắc Hoành sáng lên.
“Tất nhiên. Cậu yên
tâm bản vương ra tay còn có thể không tìm được người cho cậu.” Cậu bạn ưỡn ngực
đầy tự hào.
“Bar Sky line tối nay, tôi mời.” Hoắc Hoành đập tay với cậu
bạn.
“Ok nha bro.”
***
Hạ Vũ đứng gốc cây ngân hạnh trước cửa khoa, cô lấy điện thoại
nhắn tin cho Nhã Uyên. Cô và Nhã Uyên hẹn nhau ở đây vậy mà hơn chín giờ rồi vẫn
chưa thấy cô bạn xuất hiện.
“Òa!” từ xa Nhã Uyên đã nhìn thấy Hạ Vũ cô rón rén bước tới
hù cô bạn thân một cái.
“Cậu đợi mình lâu không? Xem nào... Chà chà xinh quá đi
thôi, ngày đi học cậu mà mặc thế này thì chắc hoa khôi khóa mình đã không thuộc
về lớp khác.” Nhã Uyên xoay xoay cô bạn ngắm nghía như ngắm một vật xinh đẹp
tinh xảo, đưa tay gỡ mấy chiếc lá ngân hạnh li ti vương trên tóc Hạ Vũ như những
cánh hoa vàng nhỏ trên mái tóc cô.
“Châu Âu đẹp không?” Hạ Vũ quàng tay qua vai Nhã Uyên ngắm
cô từ đầu tới chân, hỏi thăm chuyến đi của cô bạn.
“Uhm cũng được, cũng có phải lần đầu tớ tới đó đâu. À phải rồi,
có quà cho cậu này hì hì.” Nhã Uyên vừa nói vừa móc trong ba lô lấy ra một hộp
nhỏ dòng chữ tiffany màu bạc nổi bật trên nền xanh.
“Đẹp quá, cảm ơn cậu. Nhưng cái này...” Hạ Vũ mở chiếc hộp
bên trong là một chiếc lắc tay nhỏ bằng bạch kim đính những viên đá lấp lánh,
khóa đeo hình trái tim có khắc hai chữ HV mềm mại, nhìn thôi cũng biết món quà
này không hề rẻ, Hạ Vũ không muốn nhận. Mỗi lần đi du lịch Nhã Uyên đều không
quên mua quà về cho Hạ Vũ nhưng mọi lần thường là những món đồ lưu niệm nho nhỏ
hoặc những đặc sản địa phương. Lần này cô lại tặng Hạ Vũ món quà có giá trị lớn
quả thực khiến Hạ Vũ khó xử.
“Không có gì đâu, đây là quà tốt nghiệp nha. Chúc mừng cậu sắp
chấm dứt đời sinh viên.” Nhã Uyên cầm lấy chiếc lắc cưỡng ép đeo vào tay Hạ Vũ.
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì, hôm nào cậu dẫn mình đi ăn lẩu là được.” Thấy
Vũ Tần ngần, Nhã Uyên bồi thêm “Tên của cậu khắc trên đó rồi, cậu trả lại mình
cũng không dùng được hì hì!. ” Nhã Uyên khóa lại chiếc vòng trên tay Hạ Vũ cầm
cổ tay thon thả của cô ngắm nghía. “Cổ tay cậu đẹp thật!” Nhã Uyên xuýt xoa.
“Cảm ơn cậu.” Hạ Vũ cũng không tiện từ chối nữa, cô biết với
Nhã Uyên chiếc vòng này đơn giản chỉ là món quà tặng cho bạn thân cũng không
nghĩ tới giá trị vật chất của nó. Chỉ là, đối với Hạ Vũ mà nói nó là một món
quà xa xỉ.
“Thầy hướng dẫn tới rồi, chúng mình qua đó thôi.” Nhã Uyên
kéo tay Hạ Vũ.
***
Văn phòng Cố giáo sư.
Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi gương mặt toát lên vẻ trí
thức, từng trải tay nâng cặp kính vàng chăm chú nhìn vào tập luận văn vừa được
đưa tới. Trước mặt anh ta một nhóm sinh viên đứng yên chờ đợi. Một lúc sau anh
ta ngẩng lên nở nụ cười thân thiện nhìn lướt qua đám sinh viên một lượt, ánh
nhìn dừng lại trước cô gái cột tóc đuôi ngựa con ngươi khẽ lóe lên rất nhanh
khôi phục lại nụ cười như cũ.
“Để tránh mất thời gian của các em. Mỗi người ghi số điện
thoại và email vào bài của mình. Thầy sẽ nhận xét sau đó liên hệ với từng người
để sửa riêng.” Giáo sư Cố đẩy tập luận văn về phía nhóm sinh viên.
“Dạ cảm ơn thầy.” Nhóm sinh viên đồng thanh cảm ơn sau đó bắt
đầu nhận luận văn của mình ghi thêm thông tin liên lạc vào, sau đó lễ phép đặt
lại trên bàn của giáo sư Cố.
“Không còn việc gì nữa các em có thể về, chờ liên lạc của
tôi.” Giáo sư Cố vẫn giữ nụ cười trên môi có ý tiễn khách.
Nhóm sinh viên nghe vậy, thở phào cúi chào thầy rồi lục tục
rời đi.
“Lâu rồi không gặp nhau, chúng ta ra quán cà phê cạnh trường
tụ tập chút đi.” Một nam sinh viên nhỏ giọng. Những người khác đều gật đầu tán
thưởng. Bọn họ đã học cùng lớp với nhau bốn năm, lại cùng chung thầy hướng dẫn
tốt nghiệp nên cũng coi là có có giao tình tốt.
“Bạn Hạ Vũ ở lại thầy trao đổi một chút.” Mọi người vừa tới
cửa thì giáo sư Cố như chợt nhớ ra điều gì lên tiếng.