Ba người đã yên vị, chiếc xe nghênh ngang rời đi không hề
giảm tốc độ trước một hàng xe motor dựng chắn ngang đường. Hắc Phong nheo con
ngươi, đưa tay bấm một nút trên bảng điểu khiển. Một màn hình ẩn hiện ra sau
vài thao tác chỉ thấy từ phía mũi xe xuất hiện tấm chắn như bằng thép như tấp
khiên hiện ra. Chiếc xe tăng tốc chỉ thấy một tiếng uỳnh lớn hàng xe đổ rạp bắn
ra hai bên còn chiếc xe Hạ Vũ đang ngồi không hề rung lắc lấy một cái lướt như
bay trên đường một cách êm ái. Hạ Vũ kinh ngạc, trong nhận thức của cô đây chỉ
là một chiếc xe thương vụ đắt tiền mà thôi, cô không tưởng tượng lại có loại xe
khủng bố tới vậy, còn hơn cả những chiếc xe dành cho nguyên thủ quốc gia thường
thấy trên tivi. Hạ Vũ lén nhìn sang vẻ mặt lạnh tanh của người đàn ông bên cạnh,
dường như những chuyện vừa xảy ra không có liên quan gì tới anh, có vẻ anh đã
quá quen với những chuyện như thế này.
Qua kính chiếu hậu, Hắc Phong nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của
Hạ Vũ trong lòng có chút tự đắc. Bạn của ông chủ là ai chứ, chính là Kỹ sư chế
tạo máy số một thế giới, chủ tịch tập đoàn LEX nổi tiếng - Bạch Uyển Khanh. Vì
thế việc những chiếc xe ông chủ anh ta sử dụng dù là của thương hiệu nào thì
cũng sẽ đều được Bạch tiểu thư động tay động chân khiến nó trở thành một pháo
đài di động bất khả xâm phạm.
Chiếc xe lướt đi trên đường, cơn mưa rào đã gột sạch sẽ bụi
bặm và làn không khí ô nhiễm, bầu trời trở nên trong trẻo, có chút lạnh. Từ lúc
lên xe trừ việc hỏi cô về đâu ra thì cả ba người đều không nói gì. Hắc Phong
chăm chú lai xe. Vu Quân ngồi lặng im, con ngươi sâu thẳm nhìn chăm chăm cảnh vật
trên đường không biết đang nghĩ gì. Hạ Vũ ngồi nép sát vào cửa xe cố gắng kéo
giãn khoảng cách với Vu Quân càng xa càng tốt. Trong xe vô cùng rộng rãi và ấm
áp nhưng không hiểu sao Hạ Vũ vẫn cảm thấy rùng mình. Nhìn nội thất sang trọng
của chiếc xe cũng có thể đoán ra thân phận chủ nhân của nó không hề tầm thường.
Cô lén quan sát anh, có phần quen thuộc hình như cô đã từng nhìn thấy, Hạ Vũ
Lén nhìn anh lần nữa trong lòng có chút kích động. Không lẽ đây là chủ tịch tập
đoàn AS lừng danh, người luôn đứng đầu danh sách bình chọn nam nhân được các cô
gái muốn gả nhất. Nếu là anh ta thì cũng không lạ. Bất giác cô thu mình lại
thêm chút nữa.
“Sợ tôi?” Thấy hành động của Hạ Vũ, Vu Quân không nhịn được
mà lên tiếng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vẻ khó tin.
“Vừa rồi, cảm ơn anh. Có dịp nhất định tôi sẽ báo đáp.” Hạ
Vũ không trả lời câu hỏi của anh, cô lấy hết can đảm nói lời cảm ơn vốn đã muốn
nói từ lúc anh lên xe nhưng người ngồi bên cạnh quá yên tĩnh khiến cô không dám
mở lời.
“Cầm lấy, lau khô tóc đi.” Thấy Hạ Vũ rùng mình, Vu Quân nhíu
mày nhìn cô, cả người cô ướt nhẹp, nhiệt độ trong xe có lẽ chưa đủ ấm với một
người dầm mưa cả tối như cô, anh quay người lấy ra một chiếc khăn bông trắng đưa
tới trước mặt cô.
“Không cần, tôi không sao.”
“Lau đi, đừng để hỏng ghế của tôi.”
Hạ Vũ lúc này mới ý thức được tóc mình đang nhỏ nước xuống
chiếc ghế da đắt tiền trên xe. Cô đưa tay nhận lấy chiếc khăn từ tay anh. Ngón
tay anh vô tình chạm vào ngón tay cô. Ấm và khô. Hạ Vũ vội rụt tay lại rất
nhanh cô cúi đầu lau tóc.
Vu Quân lạnh lùng, quay mặt ra cửa sổ như trước. Đầu ngón
tay anh vẫn còn đọng lại cảm giác khi chạm vào tay cô. Ẩm và lạnh. Vu Quân như
không để ý tùy tiện đưa tay điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn một chút.
Hạ Vũ cắm cúi lau tóc xong cảm thấy cả người ấm hơn hẳn, cô
giữ chiếc khăn trong tay không biết nên đặt nó ở đâu, cũng không thể đưa trả lại
anh chiếc khăn mình đã lau. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không khí có chút gượng
gạo.
Hắc Phong ngồi ở ghế lái âm thầm quan sát động tĩnh phía
sau. Đây là lần đầu tiên ông chủ của anh để cho một người phụ nữ ngồi cùng ghế
sau với mình. Ngay cả những cô gái đã từng qua đêm với ông chủ cũng chỉ là họ tự
đi tới chỗ ông chủ. Bất kỳ cô gái nào cũng không có cơ hội bước lên xe của ông
chủ chứ đừng nói tới ngồi cùng hàng . Ông chủ của anh ta vốn có tính sạch sẽ, đồ
dùng của anh tuyệt đối sẽ không cùng người khác dùng chung vậy mà trong tối hôm
nay hai lần ông chủ của anh ta phá lệ vì cô gái này. Lần thứ nhất là lấy áo của
mình khoác lên người cô, sau khi cô trả lại, ông chủ cũng không chán ghét mà thản
nhiên mặc chiếc áo đó vào người. Lần này là trong xe, ông chủ lại đưa khăn dự
phòng trong lúc tập thể thao của mình cho cô gái kia. Không lẽ ông chủ anh ta
đã nhìn trúng cô gái này?
Bỏ thành phố xa hoa lại phía sau, chiếc xe tiến vào khu phố
cũ của thành phố. Khác với ánh đèn lung linh, những tòa cao ốc, những biển hiệu,
những màn hình lớn khổng lồ nơi đây toàn là những căn nhà xập xệ và những khu tập
thể cũ nát được xây dựng từ những năm chiến tranh. Đường phố sau mưa còn đọng
những vũng nước lớn, thậm chí có những nơi còn ngập nhẹ do hệ thống thoát nước
quá kém, rác nổi dập dềnh, chiếc xe lướt qua khiến nước bắn tung tóe. Hạ Vũ
nhìn những vệt nước bẩn bắn lên khi xe đi qua lại nhớ tới cô không ít lần bị ướt
sạch bởi những chiếc xe ô tô lướt qua vũng nước bắn vào, không khỏi chạnh lòng.
Cuộc sống là vậy, sự chênh lệch giai cấp quá lớn, những người suốt ngày ngồi
trong những tòa cao ốc chọc trời, mát lạnh điều hòa vào mùa hè, ấm áp vào mùa
đông sẽ không bao giờ hiểu cảm giác của những người chui rúc trong những căn
nhà xập xệ, mùa hè như cái lò nung, mùa đông gió lùa lạnh buốt. Cũng như vậy, một
cơn mưa trái mùa với người ngồi trong ô tô ấm áp nhìn qua cửa kính sẽ thấy lãng
mạn thú vị còn với những người đầu không chiếc ô bì bõm dưới đường thì đó là sự
chật vật.
Vu Quân kín đáo nhìn sang bắt gặp vẻ thất thần của Hạ Vũ, cô
có phần lạc lõng, cô đơn. Đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại. Trong lòng tự nhiên
rơi một nhịp.
Qua một ngã tư chật hẹp không đèn giao thông, Hạ Vũ lấy từ
trong chiếc túi ướt nhẹp ra một tập giấy nhớ đã bị nước làm ướt, cô xé tờ giấy ở
giữa đỡ ướt hơn hí hoáy viết số điện thoại của mình sau đó cất tiếng.
“Cho tôi tới đây là được rồi. Cảm ơn hai vị.”
Hắc Phong dừng xe trước một ngõ nhỏ tối tăm. Anh biết con
ngõ này. Chính là nơi lần trước đã tìm ra ông chủ của anh.
“Vừa rồi cảm ơn anh rất nhiều.” Trước khi ra khỏi xe, Hạ Vũ
khẽ cúi người nói lời cảm ơn chân thành với người đàn ông trong xe.
Vu Quân khẽ gật đầu, gương mặt lạnh lùng không có biểu hiện
gì khác. Hạ Vũ đặt chiếc khăn vẫn nắm trên tay từ trước tới giờ xuống ghế nơi
mình vừa ngồi rồi rời đi. Cô vòng qua phía Hắc Phong đưa tay gõ vào cửa kính.
“Có chuyện gì sao?” Hắc Phong hạ kính nheo mắt nhìn Hạ Vũ.
“Cái này... đây là số điện thoại của tôi, tôi làm ướt xe của
các anh, sau khi vệ sinh nội thất hết bao nhiêu tiền anh có thể liên hệ với
tôi, tôi sẽ thanh toán. Vừa rồi cảm ơn anh.” Hạ Vũ đưa cho Hắc Phong tờ giấy nhớ
còn ướt trên đó ghi số điện thoại của cô sau đó không chờ anh trả lời cô cúi đầu
chào anh rồi quay gót.
Hắc Phong cầm tờ giấy màu vàng trong tay ngẩn ra mất mấy
giây. Nhìn ông chủ của anh ta thế nào cũng không ra là một người tính toán mấy
đồng tiền rửa xe. Hơn nữa xe ông chủ luôn được mang tới salon của Bạch tiểu
thư. Tính ra chi phí một lần vào đó thì chỉ e là mất cả tháng lương của cô gái
kia rồi.
“Đưa cho tôi.” Hắc Phong còn đang ngẩn người thì giọng nói lạnh
lùng từ phía sau vang lên khiến anh ta giật mình.
Ông chủ anh ta từ khi nào lại để ý tới chuyện của người khác
tới vậy. Hắc Phong vội vàng đưa tờ giấy ướt bị anh ta cầm tới bốc hơi cho Vu
Quân. Sau đó yên lặng quay xe trở về biệt thự.
Vu Quân nhìn tờ giấy trong tay sau đó cất vào trong ví. Đôi
môi mỏng bất giác khẽ giãn ra.