Vũ Tiểu Kiều nhìn Đường Khải Hiên, tiếp tục nói.
“Tôi và Tô Nhất Hàng vẫn luôn rất trong sạch! Cậu ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi vẫn luôn rất cảm kích cậu ấy! Có thể nói, nhiều năm như vậy ngoại trừ An Tử Dụ thì cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi.”
“Tôi và anh...” Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười nhìn Đường Khải Hiên, “Quen nhau sao? Có từng có quan hệ gì không nói được cho người khác biết không? Mà bị người khác hiểu lầm, chỉ trích và nhục mạ, tôi và anh rốt cuộc đã làm gì vậy? Anh cũng là người trong cuộc, anh cũng nên hiểu rõ cái kiểu vô cùng buồn cười này nhưng lại bị người khác điên cuồng vu khống!”
“Tôi và Tào Xuyên...” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều ngưng lại giây lát, “Đã chia tay rồi! Nhưng anh ta luôn quấy rầy tôi! Tôi ở trước mặt mẹ và anh trai lại không thể cãi nhau với anh ta, bởi vì mẹ tôi quá coi trọng anh ta! Anh ta ở trước mặt mẹ tôi cũng quá biết cách làm người!”
“Còn về tôi và Tịch Thần Hạn....”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên khiến bản thân cố gắng nở ra nụ cười, nhưng nước mắt lại tuôn ra từ trong khoé mắt.
“Chúng tôi đã rõ ràng hết với nhau rồi! Anh ấy đính hôn, tôi chúc mừng anh ấy, sự chúc mừng xuất phát từ trong lòng.”
Trong lòng cô lại có một cơn đau đớn kịch liệt khiến cô dường như mất kiểm soát.
“Tôi thực sự thường hay nghĩ rằng, rốt cuộc tôi đã làm sai ở đâu vậy! Tại sao tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn vào phía tôi?”
“Có phải tôi cũng đính hôn thì tất cả mọi người sẽ im miệng lại? Sẽ không nói tôi là hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông nữa! Rốt cuộc tôi đã dụ dỗ ai! Ai có thể nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc đã làm cái gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nói xong liền quay người chạy đi, nếu không cô sợ mình sẽ rơi nước mắt trước mặt người khác.
Cô sẽ không để cho người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình!
Đường Khải Hiên nhìn bóng người của cô chạy đi xa, trong lòng anh ta lại có một cảm giác chua xót không nói ra rõ được.
Tịch Thần Hạn đứng ở chỗ không xa, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều chạy đi từ trước mặt Đường Khải Hiên, anh lại vô cùng tức giận, giống như muốn đem Đường Khải Hiên đốt thành tro bụi.
Anh đến phòng bệnh tìm Vũ Tiểu Kiều, nhưng không thấy cô có mặt ở đó liền ra ngoài tìm cô, không ngờ rằng lại thấy cảnh cô và Đường Khải Hiên ở bên nhau.
Hai người này thực sự thân thiết đến mức không thể tách rời!
Bây giờ Tịch Thần Hạn không thể tiếp xúc trực tiếp với Vũ Tiểu Kiều, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô một cái, nhưng lại luôn nhìn thấy cô và Đường Khải Hiên ở bên nhau, cái cảm giác này đang thiêu huỷ đi lí trí của anh.
Đúng lúc Tịch Thần Hạn muốn xông đến chỗ Đường Khải Hiên, thì anh nhìn thấy Cung Cảnh Hạo đã xông đến đó, anh ta kéo lấy cổ áo Đường Khải Hiên tức giận chất vấn Đường Khải Hiên.
“Anh đã làm gì cô ấy vậy?”
Đường Khải Hiên bị Cung Cảnh Hạo đột nhiên đến chất vấn nên đầu óc anh ta trở nên không hiểu ra làm sao cả, “Ai?”
“Rốt cuộc anh làm gì cô ấy vậy? Tại sao cô ấy khóc!” Cung Cảnh Hạo khẽ quát lên.
“Anh phát điên cái gì vậy?” Đường Khải Hiên tức giận, một tay đẩy bỏ bàn tay lớn của Cung Cảnh Hạo ra.
“Tôi nói cho anh biết Đường Khải Hiên, anh đừng có ý đồ gì với Vũ Tiểu Kiều!” Cung Cảnh Hạo chỉ vào mặt Đường Khải Hiên, hung hăng uy hiếp anh ta, trong đôi mắt đen có một cơn tức giận đang cuộn trào mãnh liệt.
Đường Cảnh Hạo thấy buồn cười, anh ta tháo kính trên mặt xuống, “Cung Cảnh Hạo, rốt cuộc anh phát điên cái gì vậy!!!”
“Anh lo tôi phát điên cái gì!!!” Cung Cảnh Hạo nóng nảy hét lên.
Đường Khải Hiên và Cung Cảnh Hạo có quen biết nhau, nhưng quan hệ của hai người không quá thân thiết, cho dù bình thường không tránh khỏi cũng có lúc gặp mặt, nhưng ai cũng không nói chuyện với ai.
Ở trong mắt Đường Khải Hiên, Cung Cảnh Hạo chính là một kẻ ăn chơi.
Ở trong mắt Cung Cảnh Hạo, Đường Khải Hiên chính là một nguỵ thư sinh tự cho mình là thanh cao.
“Tốt nhất hãy nhớ rõ cảnh cáo của tôi đối với anh.” Cung Cảnh Hạo hung hăng chỉ vào mặt Đường Khải Hiên, sau đó sải bước rời đi.
Đường Khải Hiên tức đến mức sắc mặt trở nên xám xanh, anh ta thực sự không hiểu Cung Cảnh Hạo và Vũ Tiểu Kiều lại dây dưa với nhau như thế nào!
Vũ Tiểu Kiều xông vào phòng bệnh của anh trai cô, nhìn vào Tào Xuyên đang nói chuyện phiếm với mình, cô hít sâu một hơi, nói to.
“Tào Xuyên, chúng ta đính hôn đi!”
Đính hôn?
Tào Xuyên kinh ngạc nhìn Vũ Tiểu Kiều, anh ta không dám tin là tai mình có đang nghe nhầm hay không.
Vũ Tiểu Kiều lại nói với anh ta rằng cô muốn đính hôn với anh ta!
Cao Thuý Cầm và Lí Thành Sơn rất kinh ngạc, hai người hoảng hốt một lúc lâu mới lên tiếng.
“Tiểu Kiều, con nói thật sao? Con muốn đính hôn với Tào Xuyên sao?” Cao Thuý Cầm rất vui mừng, tay chân lóng ngóng không biết làm gì một lúc, “Được, được, được, bây giờ đính hôn, đợi đến lúc Tiểu Kiều tốt nghiệp thì hai người sẽ kết hôn!”
“Thực là quá tốt mà! Tiểu Kiều, bố nói với con, quyết định này của con thực sự quá chính xác!” Lí Thành Sơn cũng rất vui mừng, ông ta cười híp cả mắt lại.
Tào Xuyên kích động ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, anh ta cười xúc động, “Thật sao Tiểu Kiều? Em muốn đính hôn với anh sao? Tốt quá! Tốt quá!”
Vũ Tiểu Kiều đẩy Tào Xuyên ra, trên mặt cô không buồn cũng không vui, “Là sự thật!”
“Tào Xuyên, cháu còn không mau về thương lượng với bố mẹ cháu, đến lúc đó chúng ta chọn thời gian gặp mặt để quyết định chuyện hôn sự của cháu và Tiểu Kiều.” Cao Thuý Cầm sợ đêm dài lắm mộng, sợ Vũ Tiểu Kiều đột nhiên hối hận, bên bà đã nhanh chóng giục Tào Xuyên nhanh chóng trở về.
“Được! Bây giờ cháu về thương lượng với bố mẹ chuyện này!” Nói xong Tào Xuyên dùng ánh mắt yêu thương nồng nàn nhìn Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, bắt đầu từ hôm nay, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không để em chịu một chút ấm ức nào nữa.”
“Vậy thì thực sự tốt quá.” Vũ Tiểu Kiều cười sáng lạn, nhưng trong đáy mắt lại trở nên lạnh lẽo.
“Thưa dì và chú, cháu xin phép về trước đây, buổi tối cháu lại vào thăm Tùng.”
Cao Thuý Cầm và Lí Thành Sơn nhanh chóng đích thân đi tiễn Tào Xuyên, còn luôn nói, đợi đính hôn xong thì sẽ là người một nhà, không cần phải thường xuyên đến bệnh viện, để tránh trì hoãn việc học hành và sự nghiệp.
Vũ Tiểu Kiều ngồi trước giường bệnh của anh trai, nhìn dáng vẻ đang ngủ say của anh trai, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh trai mình.
Cao Thuý Cầm cười đến mức không khép được miệng lại, bà không ngừng nói Vũ Tiểu Kiều, “Đợi hai con đính hôn rồi thì mẹ cũng bớt được một việc trong lòng.”
“Tiểu Kiều, thực sự Tào Xuyên cũng không tệ, đối xử với anh trai con cũng tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, nó chính là con rể lý tưởng mà mẹ muốn tìm.”
“Hơn nữa hai con hẹn hò lâu như vậy, cũng coi là đã hiểu được cách đối nhân xử thế của nó. Nhà họ Tào lại làm nghề trang phục, mẹ cũng hiểu được tình hình nhà Tào, coi như là biết được gốc rễ, con và Tào Xuyên thực sự là mối hôn sự tốt đẹp!”
Vũ Tiểu Kiều giúp anh trai thay chai thuốc, cô tiếp tục ngồi trước giường anh trai, không nói một câu nào.
Cao Thuý Cầm thấy thái độ của Vũ Tiểu Kiều như vậy liền khẽ than vãn một câu, “Mẹ nhìn ra được là con không thích Tào Xuyên. Nhưng Tiểu Kiều à, đối với một người phụ nữ mà nói, tình yêu cũng không quan trọng như vậy, quan trọng là con gả cho một người như thế nào, tương lai người đó có thể cho con sống một cuộc sống có đẳng cấp như thế nào.”
“Đợi con làm con dâu nhà họ Tào, không lo ăn lo mặc, tương lai con cũng không cần vất vả như vậy.”
“Tuy Tào Xuyên có một vài chỗ không được lòng người, nhưng gia thế và hoàn cảnh của nó có thể bổ sung cho những chỗ thiếu sót của nó.”
“Trên đời này, không có ai hoàn hảo cả, là con người thì đều có một mặt giả dối, nó cũng là một lựa chọn không tệ.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn mẹ mình, “Giả dối? Mẹ, có phải mẹ biết.... Tào Xuyên có mục đích gì không?”
Cô vẫn luôn cảm thấy Tào Xuyên chưa chắc là một người chung tình với mình như vậy, đến mức sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn quấn lấy cô không buông.
Với xuất thân của Tào Xuyên, muốn có cô gái nào mà không được, cô không hề cảm thấy cô có sức hút gì khiến Tào Xuyên không nỡ buông tay.
Nếu như Tào Xuyên có mục đích, vậy rốt cuộc là mục đích gì?