Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 82: Đừng tồn tại ảo tưởng nữa



Vũ Tiểu Kiều trở lại phòng bệnh, Cao Thuý Cầm liền khóc bổ nhào về phía cô.

“Tiểu Kiều, Tùng thực sự không cố ý, con nhất định đừng trách anh con.”

“Mẹ, con biết mà.....sao con có thể trách anh được.” Vũ Tiểu Kiều bây giờ chỉ đau lòng cho anh trai, bệnh của anh trai hình như lại nặng hơn.

“Hôm nay may mà có Tào Xuyên, nếu không phải Tào Xuyên đến kịp thời thì Tiểu Kiều sẽ bị nguy hiểm rồi!” Lí Thành Sơn nghĩ lại còn rùng mình vỗ ngực nói.

Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn Lí Thành Sơn, chính vì Lí Thành Sơn mà anh trai cô mới biến thành bộ dạng như bây giờ!

Lí Thành Sơn nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều, cười mỉa mai mấy tiếng rồi tiếp tục nói tốt cho Tào Xuyên, “Tiểu Kiều à, Tào Xuyên là ân nhân cứu mạng của con! Con phải cảm ơn Tào Xuyên cho tốt.”

“Đúng vậy Tiểu Kiều, hôm nay phải cảm ơn Tào Xuyên. Nếu không....mẹ cũng không biết làm gì với anh con, con cũng bị nguy hiểm...” Cao Thuý Cầm nghẹn ngào nói.

Tào Xuyên nở nụ cười, “Dì à, lúc nãy Tùng chỉ quá sợ hãi, biết mình gây ra hoạ làm tổn thương em gái nên không biết làm thế nào mới luôn nắm chặt không buông ra.”

“Tào Xuyên, không ngờ rằng, cháu lại có thể hiểu tâm trạng của Tùng.” Cao Thuý Cầm cảm kích nhìn Tào Xuyên, bây giờ Cao Thuý Cầm hoàn toàn coi Tào Xuyên là ân nhân lớn của cả nhà.

Tào Xuyên dịu dàng nhìn Vũ Tiểu Kiều, trong ánh mắt lộ ra tình ý sâu sắc, “Cháu quyết định ở bên Tiểu Kiều cả đời, đương nhiên phải tìm hiểu tình hình của Tùng nhiều hơn, cho nên trong thời gian này cháu đã đọc rất nhiều sách về mặt này.”

Trong mắt Cao Thuý Cầm trở nên sáng ngời, Cao Thuý Cầm càng thích Tào Xuyên hơn! Bà chính là cần một con rể có thể đối xử tốt với Vũ Thanh Tùng.

Lí Thành Sơn cũng không ngừng khen ngợi Tào Xuyên, “Tiểu Kiều, con nhìn Tào Xuyên xem, nó thực sự yêu con! Nếu nó không yêu con thật thì sao lại để tâm đến Tùng như vậy.”

“Tiền thuốc men của anh trai con trước đó, còn có phòng bệnh đắt đỏ như vậy, Tào Xuyên đã tốn không ít tiền đó.”

Vũ Tiểu Kiều lập tức cảm thấy rất mệt mỏi, trong lòng cô xuất hiện một cơn tê dại, không còn chút cảm giác nào nữa.

“Tào Xuyên, mấy ngày nay dì vẫn luôn bận chăm sóc Tùng, không có thời gian thiết kế. Nhưng trước đó dì đã vẽ phác thảo mấy bản vẽ thiết kế, cháu bảo nhà thiết kế của công ty cháu sửa đi một chút thì tuyệt đối có thể trở thành khoản hot.” Cao Thuý Cầm không biết cảm ơn như thế nào, chỉ có thể lấy thiết kế thời trang làm thứ để cảm ơn.

Tào Xuyên cười mỉm, “Dì à, cám ơn dì. Bản thiết kế thì cháu không cần đâu, đợi có một ngày nào đó Tiểu Kiều đồng ý gả cho cháu thì cháu hy vọng váy cưới của Tiểu Kiều sẽ do dì thiết kế.”

Cao Thuý Cầm cười đến mức không khép được miệng lại, “Đấy là chuyện đương nhiên! Con gái của dì lấy chồng thì váy cưới của nó đương nhiên phải do chính tay dì may.”

Tào Xuyên dùng ánh mắt tình cảm nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, em mặc váy do dì thiết kế thì chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”

Cao Thuý Cầm nhìn cảnh Tào Xuyên dùng ánh mắt tình cảm nhìn Vũ Tiểu Kiều thì hài lòng gật đầu.



Vũ Tiểu Kiều sẽ không quên những lời nói khó nghe mà Tào Xuyên nói khi trước, bây giờ anh ta lại tỏ ra bộ dạng yêu thương sâu sắc cô ở trước mặt mẹ cô khiến Vũ Tiểu Kiều thực sự cảm thấy vô cùng buồn nôn.

“Mẹ, con ra ngoài hít thở không khí.”

“Tiểu Kiều, anh đi cùng em.” Tào Xuyên nhanh chóng nói.

“Không cần đâu, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Vũ Tiểu Kiều đẩy cửa đi ra ngoài.

Vũ Tiểu Kiều ngồi trên ghế đá trong công viên, cô lấy lọ thuốc trong túi ra muốn bôi lên chỗ vết thương trên cô, nhưng lại không thể nào bôi được, thế là cô liền cầm lọ thuốc trong tay ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.

Đợi đến khi cô nhìn đến nhức mắt thu lại tầm nhìn thì Đường Khải Hiên mặc áo blue trắng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.

Vũ Tiểu Kiều chau mày, sao người đàn ông này lại đi theo cô?

Đường Khải Hiên nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, khẽ nói , “Tôi chỉ là tò mò.”

Trên người cô có rất nhiều câu hỏi mà anh ta muốn đi sâu nghiên cứu.

Có rất nhiều người mắng chửi cô như vậy, thậm chí ấn tượng ban đầu của anh ta cũng cho rằng cô là loại người như vậy. Nhưng tiếp xúc lâu dài, từ những gì mà cô tận tâm tận lực đối với gia đình, sự yêu thương bảo vệ đối với anh trai, sự không ngại khó khăn mà vươn lên trong cuộc sống, sự nhẫn nhịn quật cường khi bị sỉ nhục,vv đều khiến anh ta không thể nào tin được cô lại có thể là người phụ nữ vì tiền mà tuỳ tiện dây dưa không rõ với đàn ông.

Chính là sự tò mò muốn đi sâu nghiên cứu cô như vậy đã khiến Đường Khải Hiên càng muốn biết, trên người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu ấm ức và sự bất lực.

Cũng có lẽ, anh ta bị đôi mắt trong veo như nước suốt và không có chút tạp chất nào của cô lừa gạt.

“Bôi chút thuốc lên cổ cô đi.” Đường Khải Hiên nói.

Trên chiếc cổ trắng nõn của Vũ Tiểu Kiều đang hằn những dấu vết tím đỏ rõ ràng khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy kinh sợ.

“Không cần đâu.” Cô nhàn nhạt nói và đem lọ thuốc bỏ vào trong túi.

Cô không muốn tiếp nhận sự thương hại và đồng cảm của người khác, đặc biệt là người hiểu lầm cô là loại phụ nữ như vậy.

“Hình như tâm trạng của cô rất không tốt, là vì anh trai cô, hay là vì....”

Giọng nói của Đường Khải Hiên ngưng lại giây lát, cuối cùng nói ra hai chữ.

“Cậu ấy?”

Bờ vai gầy gò của Vũ Tiểu Kiều hơi run rẩy, sự đau đớn trong khoé mắt lại tuôn ra.



Đường Khải Hiên nhận ra điểm mấu chốt thực sự trong lòng Vũ Tiểu Kiều là Tịch Thần Hạn, giọng nói của anh ta cất cao hơn một chút, nói.

“Cô không cần có bất kì ảo tưởng gì nữa, bọn họ đã chuẩn bị đính hôn rồi!”

Vũ Tiểu Kiều còn tưởng rằng trái tim cô đã bị tê liệt rồi, không còn chút cảm giác gì nữa, nhưng nó vẫn truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.

Cô cuối cũng vẫn không khống chế được đôi mắt mơ hồ của mình, “Nói với tôi những chuyện này làm gì? Tôi chưa từng nảy sinh bất kì ảo tưởng nào với bất kì ai!”

Lớp nước trong mắt cô càng lúc càng dày hơn, nếu không phải cô cố gắng kiềm chế thì nhất định nó sẽ tuôn ra khỏi hốc mắt, lã chã rơi xuống.

Đường Khải Hiên đương nhiên sẽ không tin, “Đối với cô mà nói thân phận cậu Thần của Kinh Hoa chắc chắn là chúa cứu thế tốt nhất của cô.”

“Với tình hình bây giờ của cô thực sự cần một người đàn ông vừa có tiền vừa có thế để che nắng che mưa cho cô.”

“Tôi có một số lời nói không thể phản bác anh, bởi vì anh nói đúng! Nhưng tôi chưa từng nghĩ như vậy, anh có tin không?” Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên im thin thít mất mấy giây, nói, “Nói không được là tin hay không tin.”

Anh ta vẫn chưa thực sự nhìn rõ cách làm người của Vũ Tiểu Kiều, cho nên anh ta không tiện đưa ra kết luận cuối cùng.

“Ví dụ như bệnh nhân có khối u của bệnh viện, thân làm bác sĩ khi nhìn qua một cái thì đều có ý kiến nhận định chủ quan! Nhưng sẽ không nói với bệnh nhân rằng khối u này tốt cuộc là lành tính hay ác tính, phải trải qua mấy lần nghiệm hoá lấy được báo cáo dữ liệu cuối cùng mới có thể nói cho bệnh nhân đáp án chính xác nhất.”

“Có lẽ tôi bị mắc bệnh nghề nghiệp bác sĩ.” Đường Khải Hiên tự mỉa mai.

“Vậy thì sao? Anh xem tôi là một khối u còn chưa biết là lành tính hay ác tính sao?” Vũ Tiểu Kiều nhếch mày.

Đường Khải Hiên không lên tiếng, nếu không phải Tịch Thần Hạn thì anh ta sẽ không quan tâm đến Vũ Tiểu Kiều như vậy.

Tuy anh ta cũng không quá tin rằng Vũ Tiểu Kiều là loại người như vậy, nhưng Vũ Tiểu Kiều không nên gặp mặt với Tô Nhất Hàng sau lưng Bạch Lạc Băng, còn bị Vũ Phi Phi chỉ mặt nhục mạ trước mặt mọi người.

“Tôi hỏi anh, anh có bạn khác giới không? Rõ ràng giữa hai người không có cái gì, nhưng vì quan hệ của hai người tốt nên bị người khác hiểu lầm, nói năng linh tinh!” Vũ Tiểu Kiều nói.

Khoé mắt Đường Khải Hiên hơi giật một lúc.

Anh ta từ nhỏ đã chơi thân với Tịch Thần Hạn, bởi vì bên cạnh Tịch Thần Hạn và anh ta đều không có phụ nữ nên liền người khác chỉ trích là loại quan hệ đó.

Giữa nam với nam còn như vậy, huống hồ là nam với nữ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv