Tịch Thần Hạn hôn sâu xuống môi Vũ Tiểu Kiều.
Đám bạn học ở bên ngoài cửa sổ đều nhốn nháo, không ngừng lấy điện thoại ra chụp ảnh bọn họ.
“Cũng quá là nhiều đường.”
“Quả thật là ân ái.”
“Oa! Một nụ hôn rất bá đạo và uy vũ, mình cũng sắp say mất rồi....”
Vũ Tiểu Kiều không ngừng vùng vẫy trong lòng Tịch Thần Hạn, anh hôn cô đến mức khiến cô cảm thấy rất đau đớn, trong môi và răng đã xuất hiện mùi tanh của máu.
Anh nào có gọi là hôn cô, quả thật chính là đang trừng phạt cô.
“Cô từng nói sẽ không bỏ lại tôi một mình nữa! Cô đã làm cái gì vậy?”
“Cô thật sự cho rằng tôi không rời khỏi cô được sao?”
Anh thở dốc, hai tay nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, sức lực của anh vô cùng mạnh mẽ giống như muốn bóp nát xương cô vậy.
Mấy hôm nay, mỗi buổi tối anh trở về nhà đều cảm thấy trống rỗng, không thể nào khiến anh giữ được bình tĩnh nữa.
Anh nhìn con gấu bông bị vứt ở xó nhà, muốn thử ôm con gấu bông đó để đi ngủ, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào.
Người phụ kia lại lừa anh!
Nói cái gì mà khi cô không có ở nhà thì con gấu bông đó có thể ở cùng anh.
Là do cô phá vỡ cuộc sống của anh, dựa vào cái gì mà muốn quay người rời đi.
“Là ai cho cô quyền lợi và tự do để cô tự ý làm xằng làm bậy vậy?” Anh khẽ hét lên một tiếng.
Vũ Tiểu Kiều không vùng vẫy ra khỏi được, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Tôi......”
Cô há miệng ra, nhất thời khó nói.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn tức giận nhìn chằm chằm vào cô, “Thật sự không có gì muốn nói sao?”
“Không phải đâu! Không phải đâu!” Cô vội vàng lắc đầu.
Sao cô có thể không có gì muốn nói chứ?
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô vội vàng bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, hốc mắt không kìm được mà ẩm ướt.
Tịch Thần Hạn ngớ người ra.
“Không phải là không muốn nói, là tôi không biết nói thế nào.”
Cô phải nói với anh như thế nào đây? Mẹ cô lấy cái chết để ép cô bắt bọn họ chia tay sao?
Cô thật sự không nỡ rời xa anh, không muốn chia tay với anh.
Cô ôm chặt lấy anh hơn, “Cho tôi chút thời gian. Tôi, tôi....tôi sắp thi rồi, anh cũng biết, tôi không hy vọng kết quả thi của tôi không tốt, khiến tất cả mọi người nói tôi không xứng với anh.”
“Tuy rằng nói cho dù kết quả thi của tôi tốt thì cũng không xứng với anh, nhưng ít nhất tôi có thể chứng minh được tôi vẫn có một chút năng lực có đúng không?”
“Coi như là cô thức thời.” Giọng điệu của Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng dịu lại.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kiềm nén sự ẩm ướt trong khoé mắt, nở một nụ cười với anh.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng! Không để anh thất vọng.”
Tịch Thần Hạn liếc cô một cái, “Tôi chưa từng nói người phụ nữ của tôi cần thành tích.”
Sau đó, giọng nói của anh lại trầm thấp hơn một chút, phả xuống bên tai của Vũ Tiểu Kiều, “Chỉ cần làm ấm giường là được.”
“........”
Tịch Thần Hạn gõ vào cái trán trơn bóng của Vũ Tiểu Kiều, “Nghĩ cái gì vậy? Đang nghĩ cách làm ấm giường cho tôi như thế nào sao?”
“......” Vũ Tiểu Kiều cạn lời.
Đám bạn học ở bên ngoài cửa sổ, lại được một phen ngưỡng mộ không thôi.
“Cậu Thần đối xử với Vũ Tiểu Kiều thực sự quá là dịu dàng.”
“Cậu xem, cậu Thần còn đích thân giúp Vũ Tiểu Kiều kéo ghế, lấy giấy ăn.”
“Cậu Thần quả thật là là bạch mã hoàng tử trong lòng của tất cả các cô gái.”
Cung Cảnh Hào đứng ở ngoài đám đông, nhìn thấy đám bạn học đang bàn bạc xôn xao thì sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng đen kịt.
Bạch Lạc Băng khoanh hai tay trước ngực, đi về phía Cung Cảnh Hào, cô ta khẽ mỉm cười nói, “Cậu Cung, cậu của anh đến rồi, không vào chào hỏi một câu sao?”
“Cút—— ”
Một tiếng tức giận vang lên khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Bạch Lạc Băng cũng giật nảy mình, sắc mặt của cô ta trở nên nhợt nhạt.
“Cút về ôn tập hết đi! Strickland không phải là tuần san nhiều chuyện.” Cung Cảnh Hào lại khẽ hét lên một tiếng, sau đó sải bước rời đi.
Tất cả bạn học đều im lặng, nhanh chóng giải tán, nhưng trong lòng bọn họ lại đang lẩm bẩm Cung Cảnh Hào lại bị phát điên cái gì vậy?
Vũ Phi Phi cười khẩy một tiếng đi về phía Bạch Lạc Băng, “Chị Lạc Băng, làm sao vậy? Sao cậu Cung lại nổi giận với chị vậy?”
Ánh mắt của Bạch Lạc Băng sắc như dao nhìn đảo mắt nhìn Vũ Phi Phi, “Chồng chưa cưới bị cướp mất của em đang ở bên trong, sao em không vào cướp lại vậy? Sao vẫn còn thời gian ở đây xem chuyện vui vậy?”
Vũ Phi Phi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Hai nữ sinh đứng ở bên cạnh Bạch Lạc Băng cười nhạo, “Có một số người, vẫn luôn sống trong giấc mơ giữa ban ngày không thể tự thoát ra được.”
“Vẫn còn mặt mũi trở về trường học, nếu như là tôi thì tôi sẽ tìm một miếng đậu phụ mà đâm vào cho rồi, cũng không sợ bị người khác chê cười.”
Đám bạn học cũng hùa theo.
“Đúng vậy, các cậu nhớ lại cái dáng vẻ tiểu nhân đắc ý trước đây của cô ta xem, sao có thể so sánh với Vũ Tiểu Kiều chứ? Các cậu xem Vũ Tiểu Kiểu khiêm tốn biết bao.”
“Người không thích phô trương như Vũ Tiểu Kiều mới có phong độ của thiếu phu nhân nhà quyền thế.”
“Có người mà, phí công vô ích mà không có hiệu quả, bị ngã rất thê thảm chứ?”
“Haha.....”
Vũ Phi Phi nghiến chặt răng, nhìn vào gương mặt châm biếng chế giễu ở trước mặt mình, hai tay cô ta nắm chặt lại vào nhau, móng tay đâm sâu vào trong thịt ở lòng bàn tay.
Bạch Lạc Băng đảo mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái, thấy hai mắt cô ta đỏ ngầu, toàn thân không ngừng run rẩy thì khẽ mỉm cười một tiếng, đi đến trước mặt Vũ Phi Phi.
“Em cũng nghĩ thoáng ra một chút. Chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể thật sự đi tìm cái chết để biểu rõ ý chí chứ.”
“Bạch Lạc Băng, em không tin chị muốn nhìn thấy loại đê tiện như Vũ Tiểu Kiều có thể càng leo càng cao.” Vũ Phi Phi tức giận nói.
“Đương nhiên là không muốn rồi, nhưng em có cách gì chứ?” Bạch Lạc Băng đè nén giọng nói lại, khẽ nói, “Nếu như có thì có thể liên lạc với chị bất cứ lúc nào, dù sao chúng ta mới là bạn tốt nhất!”
Bạch Lạc Băng nhìn gương mặt u ám của Vũ Phi Phi thì cười vui vẻ một tiếng, sau đó dẫn theo mấy nữ sinh nghênh ngang bỏ đi.
Vũ Phi Phi thở dốc, nghiến răng ken két.
Dương Tuyết Như một lần nữa cho cô ta leo cây, cứ luôn thoái thác nói bà ta sẽ tìm cơ hội để cô ta gặp mặt riêng với Tịch Thần Hạn, nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín, xem ra cô ta bắt buộc phải tự mình nghĩ cách mới được.
Cô ta quay đầu đi về phía nhà ăn, ánh nắng chiếu lên cửa kính, sáng đến mức chói mắt.
Vũ Tiểu Kiều!
Vũ Phi Phi thề rằng nhất định sẽ băm vằm cô thành trăm mảnh, khiến cô chết không có chỗ chôn.
.......
Tịch Thần Hạn ngông ngang xuất hiện ở khuôn viên trường học, lại cùng Vũ Tiểu Kiều thể hiện tình cảm ở chỗ đông người.
Mục đích của anh rất rõ ràng, chính là muốn nói với tất cả mọi người rằng Vũ Tiểu Kiều là người phụ nữ của Tịch Thần Hạn anh.
Ai dám gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều thì chính là gây khó dễ cho anh.
Hầu như mỗi ngày Tịch Thần Hạn đều đến trường học cùng Vũ Tiểu Kiều ăn cơm, phát kẹo ở mức độ cao, ngược đãi một số lượng lớn người độc thân.
Hôm nay Tịch Thần Hạn lại đến.
Anh vẫn cùng Vũ Tiểu Kiều đến nhà ăn, cùng nhau ăn trưa.
Anh đã không quen ăn cơm một mình rồi, chỉ có Vũ Tiểu Kiều ăn cơm cùng anh thì tâm trạng anh mới cảm thấy vui vẻ.
Vũ Tiểu Kiều ngồi ở phía đối diện anh, giống như có lời gì đó muốn nói với anh, nhưng lại ngập ngừng mãi không lên tiếng.
“Có lời gì thì nói đi.” Tịch Thần Hạn tựa người lên ghế, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô.
Vũ Tiểu Kiều do dự một lúc rồi buông đũa xuống, khẽ nói, “Trước đây tôi bị đình chỉ học, bị tồn đọng lại rất nhiều bài vở, bây giờ lại sắp thi rồi, tôi muốn tập trung ôn tập cẩn thận....”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng ngay cả cô cũng không nghe rõ.
“Sau đó thì sao?” Tịch Thần Hạn hỏi.
“Sau đó, sau đó...” Cô cắn môi, khó xử nhìn anh, “Dù sao chỗ này cũng là trường học....tuy anh có đặc quyền ra vào, nhưng dù sao cũng không hay....”
“Tiếp sau đó thì sao nữa?”
“Tiếp sau đó sao?” Vũ Tiểu Kiều cắn môi, “Tiếp sau đó thì là.....”
Cô lại không nói tiếp.
Hai tay của Tịch Thần Hạn đặt ở trên bàn, nghiêng người lại gần cô, “Tiếp sau đó là không cho phép tôi đến nữa sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy rõ sự tức giận trong đáy mắt anh, cô vội vàng né tránh ánh mắt cường thế của anh, “Cứ sử dụng đặc quyền....dù sao cũng không tốt mà, haha....”
“Rốt cuộc là cô muốn tập trung ôn tập hay là đang sợ cái gì vậy?”